Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 687: Nguyệt Lão se duyên
Ài, cái không khí mập mờ, ái muội thế này ai nhìn vào chẳng đoán ra ngay. Tuy hai đứa nó chưa chính thức yêu đương nhưng rõ ràng là tình trong như đã mặt ngoài còn e rồi còn gì. Tốt tốt, cứ thế mà phát huy nhá, nhìn chúng nó như vậy, Lâm Thanh Hoà cảm thấy an tâm còn hơn cầm trong tay Định hải thần châm của Tôn ngộ không ấy chứ.
Tinh thần thả lỏng đâm ra người ngợm cũng nhẹ nhõm thoải mái hớn hẳn. Lâm Thanh Hoà nhiệt tình mời đôi trẻ lưu lại nhà mình ngủ một đêm. Thậm chí cô còn cố ý bưng một ly sữa bò tới phòng Chung Tình để tiện bề nhắn nhủ riêng.
Lâm Thanh Hoà mượn cương vị chỗ thân tình lâu năm để bóng gió gần xa: “Thằng bé Húc Kiệt này ngoan lắm, vì nó học cùng với thằng cả nhà dì cho nên dì coi nó như con cháu trong nhà vậy đó. Chỉ tiếc rằng con gái dì vẫn còn nhỏ, chứ nếu ngang ngang tuổi là dì nhất định gả cho Húc Kiệt rồi.”
Chung Tình lễ phép đón lấy ly sữa nhưng sắc mặt lại đỏ rực cả lên, cô bẽn lẽn nói: “Anh…anh ấy cũng đâu tốt tới mức ấy đâu ạ…”
Lâm Thanh Hoà cười hiền từ: “Húc Kiệt không tốt thì còn ai tốt được nữa? Vừa có vóc dáng, diện mạo mà nhân phẩm lại chính trực, ngay thẳng tuyệt đối không phải cái hạng trăng hoa bay bướm vớ vẩn. Cô nào mà gả được cho nó là đảm bảo hạnh phúc mĩ mãn một đời. Còn riêng về phần ba mẹ Húc Kiệt thì càng không cần lo lắng, dì đã gặp anh chị ấy rồi, cả hai đều là người thấu tình đạt lý, dễ bề chung sống lắm.”
Tất nhiên cái này là Lâm Thanh Hoà bốc phét ra chứ kỳ thực ba mẹ Húc Kiệt khó tính rách giời rơi xuống. Thế nhưng kể cả có vậy cũng không thành vấn đề vì Chung Tình là nữ chính mà, mọi khó khăn sẽ được ưu ái hoá giải trong tích tắc. Dù cha mẹ chồng có vô lý đến đâu cuối cùng cũng sẽ yêu thương con dâu như châu như báu ngọc ngà.
Lâm Thanh Hoà càng đốc thúc thì Chung Tình càng ngượng ngùng. Đúng là dạo này giữa cô và Hàn Húc Kiệt có nhiều hành động ái muội thật. Một người trước giờ khô khan như khúc gỗ thế mà gần đây tự dưng bày vẽ đủ trò, nào là rủ đi xem phim, nào là tặng khăn lụa, tuy anh ấy vẫn chưa nói thành lời nhưng ý tứ đã quá rõ ràng rồi còn gì nữa….
Mặc dù trong lòng rộn ràng như có trăm hoa đua nở nhưng ngoài mặt Chung Tình vẫn cố tỏ ra không có gì, cô mỉm cười nói: “Dì à, trời cũng đã về khuya, dì về nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Lâm Thanh Hoà gật gù: “Đúng đúng, khuya rồi, phải đi ngủ thôi nhưng dì là dì thật lòng mong hai đứa sớm ngày nên duyên giai ngẫu. Sau này có dịp lên đây công tác hai đứa cứ vào nhà dì mà ở, dì sẽ để dành một phòng cho riêng vợ chồng cháu, muốn tới lúc nào cũng được, muốn ở bao lâu tuỳ thích. Cứ coi đây như nhà mình, đừng ngại ngần gì cả.”
Tới đây, nhiệm vụ Nguyệt Lão se duyên coi như hoàn tất, Lâm Thanh Hoà tủm tỉm, nhẹ bước đi về phía phòng mình.
Thấy vợ hí ha hí hửng ra mặt, Chu Thanh Bách chép miệng thở dài rồi cuối cùng đành lên tiếng khuyên giải: “Em à, Chung Tình và Húc Kiệt vốn là một đôi trai tài gái sắc. Em đừng cố gắng nữa, chỉ uổng công vô ích thôi.”
Sở dĩ anh nói vậy là vì lầm tưởng vợ mình đang có ý định kéo Chung Tình cho thằng Chu Quy Lai.
Đang vui thì cụt cả hứng, Lâm Thanh Hoà trợn trắng mắt: “Anh nghĩ linh tinh cái gì thế hả? Húc Kiệt là bạn thân của thằng cả, em coi nó như con cháu trong nhà lo lắng không hết làm sao nỡ chia loan rẽ thuý cơ chứ? Với lại nó bao tuổi, thằng ba nhà mình bao tuổi? Tất nhiên chuyện hôn nhân đại sự phải ưu tiên đứa lớn hơn rồi.”
À, hoá ra ý vợ là như vậy, Chu Thanh Bách cười cầu hoà: “Tại anh thấy em có vẻ rất quan tâm cô bé đó.”
Còn mang sữa bò tới tận phòng cơ mà. Tận tình như thế anh không hiểu lầm cũng uổng!
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Chỉ giỏi đoán già đoán non là không ai bằng. Thôi dọn giường đi ngủ đi anh, muộn rồi!”
Nói một câu công bằng thì Chung Tình đích xác là cô gái hoàn hảo hiếm có khó tìm. Nhưng dù có vậy Lâm Thanh Hoà cũng không thể cãi ý trời giành về cho thằng ba nhà mình được. Thôi thì, đau ngắn còn hơn đau dài chứ để thời gian lâu dần thằng Quy Lai mà lậm vào thì hậu quả khó lường lắm.
Chỉ cần nam nữ chính về với nhau là êm đẹp cả làng, sau này có tới Chu gia làm khách hay kể cả ở lại chơi mấy ngày cô cũng nhiệt liệt hoan nghênh, tiếp đãi bằng cả tấm chân tình.
Suy nghĩ một hồi, Lâm Thanh Hoà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sau một đêm dài bình yên, sáng sớm, mặt trời ló dạng, ánh nắng ban mai nhảy nhót qua từng kẽ lá, chim chóc chuyền cành hót ríu ra ríu rít báo hiệu ngày mới đã bắt đầu.
Lúc Lâm Thanh Hoà thức dậy bước ra vườn đón nắng thì cũng vừa hay Hàn Húc Kiệt cùng Chu Thanh Bách và Chu Quy Lai đi chạy bộ về tới. Cả ba đều đổ đầy mồ hôi mồ kê đầm đìa nhưng tinh thần phơi phới cực kỳ. Lâm Thanh Hoà liền đuổi mấy người họ mau đi tắm rồi còn vào ăn sáng kẻo đói.
Cơm nước xong xuôi, Hàn Húc Kiệt và Chung Tình xin phép ra về. Tất nhiên không cần phiền Chu Quy Lai chở ra tận ga tàu, hai người họ tự ngồi xe buýt công cộng là được.
Tiễn người đi rồi, Chu Quy Lai nở nụ cười yếu ớt, quay sang nói với mẹ: “Mẹ, giờ mẹ có thể an tâm rồi nhá.”
Là một thằng đàn ông, tất nhiên Chu Quy Lai có thể dễ dàng nhìn ra tình cảm trong mắt hai người kia. Kiểu này có khi sẽ sớm nhận được thiệp hồng báo tin vui thôi.
Lâm Thanh Hoà cười tươi rói: “Cái thằng này, mẹ có lo lắng gì đâu mà kêu an với chả tâm, mẹ vẫn luôn tin tưởng ở con mà. Nhưng giờ con mới hai mươi, cứ từ từ mà chọn vợ, không phải vội, nhá!”
Chu Quy Lai cười gượng rồi lặng lẽ quay đi chỗ khác, nói thật ra thì cũng hơi buồn một tí đấy nhưng không sao, trai tài gái sắc đến với nhau là lẽ thường tình, với lại như thế cậu cũng đỡ phải suy nghĩ vẩn vơ và mẹ cũng không cần lo lắng gì nữa. Thôi thì, kết cục như vậy coi như vẹn cả đôi, ba đường.
Tới đây, Chu Quy Lai bất giác thở phào một hơi như tháo bỏ chút ít vấn vương mới vừa nhen nhóm nhưng chưa kịp đặt tên…
Thấy thằng con có vẻ đã suy nghĩ thông suốt, Lâm Thanh Hoà không tiếp tục nói nữa mà chủ động chuyển qua chuyện khác: “À mà anh ba này, mấy hôm nữa là Tú Tú nhà cậu ba lên rồi, con sắp xếp thời gian dành ra mấy ngày hướng dẫn em nó làm quen với công việc và sổ sách giấy tờ của gia đình mình nhé.”
Chu Quy Lai gật đầu nhận lời ngay: “Vâng, con biết rồi mẹ.”
Cuối tháng sáu, Lâm Tú tự mình ngồi xe lửa lên Bắc Kinh. Tới nơi, cô chủ động bắt xe buýt về tứ hợp viện chứ không cần phiền ai ra đón. Tuy nhiên, lúc này đang là giờ hành chính nên mọi người đều đi làm cả, chỉ có mỗi mẹ con dì Triệu ở nhà. Thế nhưng Lâm Thanh Hoà đã dặn dò đâu vào đấy cả rồi, dì Triệu chỉ cần dẫn Lâm Tú vào thẳng căn phòng đã được thu xếp từ trước là được.
Lâm Tú nhanh nhẹn sắp xếp tư trang cá nhân vào tủ, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới rồi nghiêm chỉnh ngồi đợi cô Thanh Hoà trở về.
Gần đây, Lâm Thanh Hoà đã cho khai trương văn phòng chuyên dịch thuật. Vì mọi thứ vẫn còn đang ở giai đoạn sơ khai cho nên rất nhiều việc cần bà chủ phải đích thân giải quyết thành ra Lâm Thanh Hoà bận rộn dữ lắm. Ngày nào cô cũng rời nhà từ sáng sớm, hối hả giải quyết trăm công nghìn việc và khi về tới nhà thì trời đã xế bóng mất rồi.
Hôm nay cũng vậy, mãi tới gần giờ cơm chiều, cô mới tan sở, cùng chồng và con gái cưng về nhà.
Vừa đi qua cổng đã thấy cháu gái Lâm Tú đang ngồi chơi trong phòng khách, Lâm Thanh Hoà bước nhanh vào rồi cười nói: “Cô cũng đoán thể nào nội trong hôm nay hoặc cùng lắm ngày mai là cháu lên tới nơi mà. Thế đã gọi điện về báo cho mẹ chưa?”
Lâm Tú lễ phép đứng dậy chào rồi đáp: “Dạ, cháu gọi về cho bác ba rồi ạ.”
Bác ba ở đây chính là chị ba Chu. Sở dĩ Lâm Tú gọi như vậy là gọi theo ba anh em Chu Khải.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, thế thì tốt rồi. Hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ mai anh ba sẽ hướng dẫn nghiệp vụ cho cháu.”
Lâm Tú cười bẽn lẽn: “Cháu sợ mình làm không được.”
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Đúng là công việc rất nhiều nhưng không sao, trước lạ sau quen, cháu cứ học từ từ có gì không hiểu thì hỏi anh ba, chị Nhị Ni hoặc hỏi cô cũng được. Mọi người sẽ hỗ trợ cháu, đừng lo lắng gì hết nhá. Cố gắng lên!”
Hai cô cháu đang tâm sự thì Cương Tử đánh xe ba gác từ ngoài chầm chậm tiến vào sân.
Đợi thằng cháu đỗ xe gọn gàng, Lâm Thanh Hoà mới nói với ra: “Hôm nay nắng nóng quá, mau vào xối ù vài xô nước cho mát mẻ.”
Cương Tử kéo kéo cái áo dính đầy mồ hôi: “Vâng ạ, cháu nóng sắp chết rồi đây mợ út ơi….”
Hỏi han Cương Tử vài câu, Lâm Thanh Hoà lại quay về chủ đề công việc với Lâm Tú: “Mới vào làm nên tiền lương chưa cao được, chỉ có trăm sáu một tháng thôi nhưng sẽ được bao ăn ở.”
Lâm Tú nhoẻn miệng cười: “Đã bao ăn ở rồi còn được trả tận trăm sáu, như thế là cao lắm rồi cô ạ.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Cha cháu gọi điện thoại cho cô tỏ ý luyến tiếc con gái kia kìa, đáng lẽ cha cháu muốn mở thêm cửa hàng rồi cho cháu đứng chính một cái, nhưng cháu lại chạy lên đây mất tiêu.”
Về điểm này, Lâm Thanh Hoà hiểu vì sao cậu ba Lâm lại có suy tính như vậy. Đơn giản thôi, bởi vì bán hàng kiếm được nhiều tiền chứ sao. Kể cả là trên thành phố hay ở dưới huyện thành thì thu nhập từ một cửa tiệm kinh doanh thừa sức ăn đứt lương thưởng của công nhân viên chức nhà nước. Thế nhưng ý tưởng này lại vấp phải sự phản đối kịch liệt của mợ ba Lâm. Theo ý mợ ấy thì khó khăn lắm mới nuôi được đứa con gái học hành tử tế, phải để cho nó bay nhảy ra ngoài xã hội chứ, tại sao lại kìm chân nó ở quê nhà, như vậy quá là uổng phí. Vả lại đường đường là sinh viên có bằng cấp hẳn hoi lý gì phải đi trông cửa hàng, muốn thì cho mấy đứa em của nó trông là được rồi còn Tú Tú nhất định phải lên thủ đô làm việc cho chị Thanh Hoà.
Mặc dù sinh ra và lớn lên ở vùng thôn quê nhưng tầm nhìn của mợ ba Lâm không hề hạn hẹp tí nào. Làm sao mợ không biết mở cửa hàng kiếm được nhiều tiên nhưng cái mợ muốn là con gái được vươn lên thành phố lớn, bởi trên đó mới có nhiều cơ hội phát triển chứ cứ ru rú ở nhà nhất mẹ nhì con thì biết bao giờ mới khá lên được. Thêm vào đó, trong mấy đứa con, chỉ có mình Tú Tú là học rộng biết nhiều, có bằng cấp đàng hoàng, chứ mấy đứa em nó chỉ học xong cao trung là nghỉ cả rồi, cho nên mợ ba lại càng đặt tâm huyết cũng như kỳ vọng lên người đứa con gái lớn.
Nghe cô Thanh Hoà nói vậy, Lâm Tú nhoẻn miệng cười: “Việc này cha cũng đã đề cập qua với cháu, nhưng cháu thích lên đây làm hơn.”
Dĩ nhiên rồi, đây là Bắc Kinh, thủ đô của cả nước cơ mà, làm gì có ai không ao ước được sinh sống và làm việc tại nơi này. Người ta chỉ có một thân một mình còn cố gắng bám trụ, đằng này nó có cả gia đình cô ruột hỗ trợ, vậy thì lý gì lại không tới đây thực hiện ước mơ cùng hoài bão, đúng không?
Thấy con bé có chí khí như vậy, Lâm Thanh Hoà hài lòng gật đầu: “Chính xác, tuổi trẻ là phải hăng hái đi đây đi đó học hỏi thêm kinh nghiệm, trau dồi thêm tri thức. Để từ từ cô xem có anh nào thích hợp không, có gì gả chồng thủ đô rồi ở luôn đây với cô nha.”
Lâm Tú buồn cười nói: “Ài, vẫn còn sớm mà cô ơi, cháu chưa nghĩ tới chuyện chồng con gì đâu.”
“Ừ, đúng đúng, không cần vội…” Lâm Thanh Hoà gật gù nhưng trong bụng thì đang mừng thầm “hay lắm, vừa lúc Cương Tử cũng chưa muốn lấy vợ sớm, vậy hai đứa cứ chậm rãi mà đi, tới khi nào muốn thành gia lập thất thì dắt tay nhau là vừa đẹp…”