Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 688: Bộ đội xuất ngũ
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tú hăng hái bắt tay vào học việc ngay.
Được cái kiến thức chuyên môn của con bé rất vững vàng cộng thêm khả năng tiếp thu nhanh nhạy và thái độ làm việc tích cực nên chắc đợi một thời gian nữa cho quen tay hay việc là có thể độc lập tiếp nhận nhiệm vụ được rồi.
Nói chung, năm nay trong nhà không có biến động gì lớn. Thằng cả đã yên bề gia thất, thằng hai luân chuyển công tác xuống phía Nam, tình hình kinh doanh tương đối ổn định, nhìn qua nhìn lại chỉ có mỗi văn phòng dịch thuật của Lâm Thanh Hoà là đang lộn xộn một tí. Nhưng các đơn hàng đầu tiên cũng đã bắt đầu nối đuôi nhau kéo tới, tin chắc một thời gian nữa mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo của nó thôi.
Ở khu vực kho hàng bên kia, Chu Khải mới đưa về thêm hai chú chó xuất ngũ, cùng giống với hai chú hiện đang sống trong tứ hợp viện. Tuy xuất ngũ nhưng đường đường là quân khuyển hẳn hoi đấy thế nên đừng có đùa, sức chiến đấu của chúng có thể so ngang với vài tay thanh niên sức dài vai rộng. Bên cạnh đó, chúng còn được rèn tính kỷ luật cực mạnh cùng trí thông minh chẳng kém gì con người thế nên Chu Thanh Bách không cần xích mà để thả cho hai chú ấy tự do đi tuần khắp nơi. Nhờ vậy mà từ đó trở đi, khu vực xung quanh đây tuyệt nhiên không hề xuất hiện bóng dáng của bất kỳ kẻ gian nào.
Mỗi ngày hai lần, Chu Thanh Bách đều đích thân mang cơm tới kho hàng cho hai chú. Bởi lẽ vốn dĩ bản thân anh là một người rất yêu chó. Còn nhớ cái lần Phi Ưng bệnh chết, chính tay anh đã chôn cất cho nó và buồn thương mất mấy tháng trời mới nguôi ngoai được đôi chút.
Đúng là khu vực kho hàng hơi thưa thớt nhưng không tới nỗi trống trải đồng không mông quạnh mà gần đây vẫn có khu dân cư. Vả lại trị an ở Bắc Kinh cũng nghiêm hơn các địa phương khác rất nhiều, tụi trộm cắp cũng không tới nỗi dám ngang nhiên hoành hành. Tuy nhiên vì hàng hoá bên trong toàn những thứ quý giá như trà và hải sản khô. Vậy nên hàng ngày Chu Thanh Bách phải lại đây kiểm tra một lượt mới yên tâm.
Và một lần nữa chứng minh sự cẩn thận của anh không thừa chút nào. Hôm ấy anh vẫn tới đưa cơm như mọi ngày nhưng bỗng phát hiện ra có một chú chó bị thương ở chân. Không cần tra hỏi cũng thừa biết đã xảy ra chuyện gì. Chu Thanh Bách giận tím người, vội vàng ôm chó đi thú ý băng bó, sau đó ôm nó về nhà dưỡng thương, rồi điều tạm một chú từ nhà mình tới kho hàng canh giữ.
Chưa dừng lại ở đó, Chu Thanh Bách còn trực tiếp gọi điện thoại lên đơn vị cho Chu Khải.
Mấy năm gần đây, tình hình quân sự tương đối ổn định, không cần quá nhiều quân dự bị nên nhà nước quyết định cho xuất ngũ hơn một triệu binh lính. Với từng này người thì mức độ ảnh hưởng không thua gì đợt các nhà máy đồng loạt đóng cửa khiến hàng triệu công nhân trên cả nước rơi vào cảnh thất nghiệp.
Vậy nên ngay thời điểm hiện tại, việc Chu Thanh Bách muốn tuyển bộ đội xuất ngũ chẳng có gì khó khăn, thậm chí còn cực kỳ dễ dàng là đằng khác.
May thay, hôm nay Chu Khải không phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Vừa nghe thông báo có điện thoại từ nhà gọi đến, Chu Khải bỗng giật mình đánh thót, thường thì chỉ có vợ chồng cậu chủ động gọi về chứ rất ít khi ở nhà gọi lên. Tự nhiên lại gọi bất chợt thế này sợ rằng đã xảy ra chuyện lớn gì mất. Nghĩ vậy, Chu Khải lập tức lao thẳng từ sân huấn luyện vào phòng thông tin liên lạc.
Chỉ tới khi nghe ba nói xong, trống ngực cậu mới bỉnh ổn trở lại. Chu Khải thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này không thành vấn đề, ba cứ giao cho con là được. Nhưng mà cần nhiều người vậy hả ba? Tận 5 người cơ á?”
Chu Thanh Bách khẳng định lại: “Đúng thế, cần 5 người.”
Gác máy một cái, Chu Khải lập tức gọi liên tiếp vài cuộc điện thoại điều động 5 người cấp dưới đã xuất ngũ của mình.
Mấy ngày sau, năm chàng thanh niên cao to lực lưỡng tiến đến Bắc Kinh. Tất nhiên, người đi đón là Chu Quy Lai. Cậu cũng chẳng biết mặt mũi bọn họ ra sao nhưng anh cả dặn chỉ cần đứng một chỗ giơ biển là bọn họ sẽ tự động tìm tới. Y như rằng, sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, mấy anh em đã gặp được nhau.
Chu Quy Lai kêu họ nhảy lên xe bán tải rồi chở tất cả về khu vực kho hàng gặp ba. Hiền nhiên, Chu Thanh Bách hài lòng vô cùng, có mấy cậu thanh niên này canh giữ là anh có thể an tâm về nhà ôm bà xã ngủ rồi.
Nhưng nếu để cả năm người này trông kho hàng cả ngày lẫn đêm thì e rằng hơi uổng phí nhân lực, thế là Chu Thanh Bách phân công cho họ cả nhiệm vụ bốc xếp, dỡ hàng, vận chuyển hàng tới các cửa tiệm trong thành phố. Ngoài ra, anh chọn riêng một cậu mau mồm mau miệng, có khiếu ăn nói nhất để đưa tới tiệm hải vị hỗ trợ Hứa Thắng Cường.
Chứ mấy hôm nữa vợ chồng Chu Tam Ni dọn đi rồi, chỉ có một mình Thắng Cường chắc không thể nào cáng đáng nổi cả cái cửa hàng hải sản khô.
Còn về vấn đề lương thưởng, trước nay nhà Chu Thanh Bách chưa bao giờ có chuyện chèn ép người làm, anh luôn trả công xứng đáng thậm chí còn có phần nhỉnh hơn mặt bằng chung. Đã thế lại còn được bao ăn bao ở nữa chứ, khỏi phải nói mấy cậu thanh niên mừng rỡ thế nào. Thú thực thì từ ngày xuất ngũ về nhà tới nay, các cậu đã rất cố gắng tìm việc nhưng thời buổi khó khăn quá, kiếm kế sinh nhai nào phải chuyện đơn giản. Tính ra cũng ăn bám gia đình hơn tháng nay rồi, mấy bà chị dâu ra lườm vào nguýt muốn cháy cả mặt. Đang chán đời thì nhận được điện thoại của thủ trưởng báo lên Bắc Kinh nhận việc gấp. Ôi, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, năm chàng thanh niên không nói hai lời vội vã vác ba lô con cóc lên đường luôn.
Vừa sắp xếp xong bên này thì cũng vừa đúng tới tầm giữa tháng tám, vợ chồng Lý Ái Quốc và Chu Tam Ni chính thức dọn đi. Nhà chúng nó chuyển sang căn tiệm đã mua dạo trước, hai vợ chồng cũng tính kinh doanh mặt hàng hải vị cho quen thuộc.
Biết tin, Lâm Thanh Hoà không những không phản đối mà còn nhiệt tình chia sẻ cho chúng nó hai nguồn hàng uy tín. Việc cô có thể giúp chỉ tới đây thôi, còn chiến lược kinh doanh hay phương thức tiếp cận thị trường như nào thì hai vợ chồng phải tự tìm hiểu và lên kế hoạch triển khai.
Thật ra vị trí căn tiệm mới rất thuận tiện, khu vực xung quanh tương đối đông đúc, cách đó không xa có cả một khu chợ ướt sầm uất. Như vậy là gần như đã có sẵn nguồn ra rồi. Chỉ cần buôn bán trung thực, chất lượng sản phẩm uy tín là khách hàng sẽ tự động truyền tai nhau kéo tới ủng hộ thôi.
Còn căn tiệm nhà mình, Lâm Thanh Hoà giao cho Hứa Thắng Cường và anh bộ đội Đổng Trác. Hai đứa nó vừa quản lý vừa ăn ở tại tiệm luôn.
Còn bốn anh bộ đội kia thì sống tại một căn tiểu viện ngay gần kho hàng. Đợt trước thấy có người rao bán nên Chu Thanh Bách mua luôn căn nhà gần đó, không ngờ bây giờ hữu dụng thật. Vì khoảng cách không quá xa nên buổi tối mấy cậu thanh niên về nhà ngủ, nếu phát sinh trường hợp khẩn cấp chỉ cần chó sủa một tiếng là có thể nghe rõ mồn một ngay. Còn vấn đề ăn uống thì càng dễ, bốn thằng góp gạo thổi cơm chung là xong chứ gì, vừa tiết kiệm tiền lại vừa tiện lợi.
Đại khái tự nhiên xuất hiện bốn ông bộ đội cao to lực lưỡng tới trấn giữ, cái bọn đầu trộm đuôi cướp quanh đây cũng tự biết an phận, không dám bén mảng tới gần làm xằng làm bậy nữa.
Và chắc có lẽ vì thấy mấy đứa nhỏ cùng tuổi với con cháu nhà mình nên Lâm Thanh Hoà bỗng nhiên nổi lên tình mẫu tử. Thỉnh thoảng cô sẽ kêu chị Triệu nấu thêm vài món rồi sai thằng ba xách qua kho hàng hoặc lâu lâu lại gọi chúng nó tới tứ hợp viện ăn bữa cơm nhà.
Nhận được sự thiết đãi thịnh tình, mấy cậu thanh niên mừng điên, cứ tới tấp khen mẹ thủ trưởng vừa trẻ trung xinh đẹp lại còn hiền hậu hào phóng. Đúng là bà mẹ quốc dân!
Ừ thì tất nhiên nghe mấy lời khen ai chẳng khoái, thế là từ hôm đó trở đi Lâm Thanh Hoà càng năng sai thằng ba đi đưa thức ăn ngon. Không những vậy, cô còn đang tính mua thêm cho mấy đứa nó một cái máy giặt.
Thấy thế, Chu Thanh Bách lật đật can ngăn: “Không cần đâu em ơi, ở trong quân đội chúng nó vẫn tự giặt tay mà.”
Lời nói là như vậy nhưng nếu tinh ý phát hiện thì đâu đó phảng phất mùi dấm chua lòm. Ừ, cái này cũng phải thôi, tự nhiên thấy vợ mình để ý tới mấy cậu trai trẻ, làm gì có ông chồng nào không ghen cơ chứ!
Nhưng chả hiểu sợi dây tinh ý của Lâm Thanh Hoà bị liệt hay gì mà cô không hề nhận ra cơn ghen của ông xã. Cô vẫn hồn nhiên quan tâm tới lũ trẻ. Ô hay, tự nhiên có một đám thanh niên tươi trẻ phơi phới đứng trước mặt, làm gì có bà mẹ nào không yêu mến? Dào ôi, chúng nó thì khác gì đám thằng Khải, thằng Toàn nhà mình, chỉ cần nhìn tụi nhỏ ăn ngon chơi vui là cô cũng thấy vui lây rồi.
Ra hiệu mãi mà vợ vẫn chẳng hiểu, Chu Thanh Bách mất kiên nhẫn, trực tiếp xuất chiêu hành động luôn. Để tránh cho vợ phải bận lòng, thi thoảng anh sẽ bỏ tiền túi cho tụi nhóc tự ra ngoài mua vịt quay hoặc đi ăn liên hoan với nhau. Thế là gọn cả đôi đường chứ gì, kế này đúng thật là thượng sách!
Từ ngày có thêm năm người mới, việc điều động nhân lực dễ dàng hơn rất nhiều. Tỷ như mỗi lần đi công tác, Chu Quy Lai sẽ trực tiếp gọi một hai người từ bên này đi cùng mình chứ không cần mất công sắp xếp ca kíp, đổi lịch trực cho nhân viên ở cửa hàng như ngày xưa nữa.
Sắp tới đây, Chu Quy Lai lại tính đi sang Thượng Hải một chuyến. Tính ra cũng đã lâu cậu không qua đó kiểm tra xem tình hình kinh doanh tiến triển tới đâu rồi.
Mắt thấy con trai sắp sửa đi công tác, Lâm Thanh Hoà lập tức sắp một túi quà cho Chu Ngũ Ni. Hiện tại cái bụng của Ngũ Ni đã lớn lắm rồi, tuy nhiên không cần phải chuẩn bị quần áo em bé. Gớm, nhà này thiếu gì con nít, việc gì phải sắm cho tốn tiền, đợi một thời gian nữa Tứ Ni sẽ sắp xếp quần áo của Viên Viên rồi gửi qua.
Được cái thằng Quy Lai chạy đi chạy lại thường xuyên ấy mà, thế nên không việc gì phải hấp tấp gửi dồn một lần cho khổ, cứ tách ra mỗi đợt một ít cho nhẹ nhàng.
Chuyến này Lâm Thanh Hoà chủ yếu gửi đồ bổ, bào ngư, hải sâm, vi cá này nọ. Ngoài ra, cô còn chu đáo chuẩn bị một phần quà cho ông bà Khương và một phần cho nhà Tiết Mỹ Lệ nữa. Bên cạnh đó cô gửi thêm cho Chu Ngũ Ni hai bộ quần áo size lớn để mẹ bầu mặc cho thoải mái.
Chu Quy Lai vừa đi hôm trước thì buổi tối hôm sau, Tiết Mỹ Lệ đã gọi điện thoại tới ngay: “Sao chị kêu thằng ba cầm sang nhiều đồ thế. Bữa đám cưới thằng cả chị cho bao nhiêu nhà em đã ăn hết đâu. Vẫn còn đầy đây này.”