Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 692 - Chương 692: Hy Vọng Của Anh Hai

Chương 692: Hy vọng của anh hai Chương 692: Hy vọng của anh hai

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 692: Hy vọng của anh hai

Tính toán sắp xếp thì xong xuôi rồi đấy nhưng dù gì cũng phải thông qua nhân vật chính là anh hai Chu cái đã. Và thế là ngay sáng hôm sau, Chu Thanh Bách liền tìm anh hai bàn chuyện.

Khi nghe em trai nói xong, anh hai Chu ngây ngẩn như thể không dám tin vào tai mình: “Cái gì? Không được không được đâu? Anh không biết làm gì cả, sao có thể lên thủ đô được, thôi thôi…”

Chu Thanh Bách kiên nhẫn khuyên giải: “Không biết từ từ học khắc biết, anh đừng lo lắng thái quá.”

Anh hai Chu vẫn lắc đầu quầy quậy: “Đừng đừng, anh như này lên đó chỉ tổ vướng tay vướng chân mọi người. Với lại nghe bảo trên thành phố lớn chi tiêu đắt đỏ lắm, chú không cần tốn kém vì anh đâu.”

Xử lý mãi không xong, cuối cùng Chu Thanh Bách đành quay về nhờ vợ ra mặt giải quyết.

Ôi, việc này đơn giản mà, Lâm Thanh Hoà liền nhẹ nhàng phân tích: “Anh hai à, chúng em bảo anh lên Bắc Kinh là để làm việc chứ không phải ngồi chơi xơi nước. Chả giấu gì anh, sang năm chúng em đang có dự định cho khởi công xây dựng khu phòng trọ cao tầng. Mà anh cũng biết rồi đây, công việc kinh doanh của nhà em rất bề bộn, cả hai vợ chồng đều không có thời gian đi theo công trình cả ngày. Nếu có anh hỗ trợ trông giúp thì yên tâm quá. Nhưng mà lương thưởng không cao đâu anh nhé, nhà em chỉ có thể bao ăn ở và gửi anh 150 đồng mỗi tháng thôi.”

Anh hai Chu kinh ngạc há hốc miệng: “Xây nhà cao tầng?”

Trái ngược với vẻ hốt hoảng của ông anh chồng, Lâm Thanh Hoà cực kỳ bình tĩnh: “Vâng, khoảng bảy tầng, cho công nhân tỉnh lẻ lên thuê. Đấy, công trình như vậy anh bảo không có người trông liệu có ổn không?”

“Tất nhiên là không rồi!” Anh hai Chu vô thức hít vào một ngụm khí lạnh. Chà, bảy tầng là cao khoảng cỡ nào ta?! Nhớ đợt trước lên huyện thành trông thấy căn nhà ba tầng đã khiến anh choáng váng hết cả người rồi, đằng này cao hẳn gấp đôi không biết sẽ như thế nào nhỉ, tò mò quá!

Nghĩ tới đây, anh hai Chu bắt đầu hào hứng hơn nhưng vẫn không nén được những bối rối lo âu: “Chỉ là thím tư à, anh…anh sợ mình không nói được tiếng Bắc Kinh. Lên đấy ông nói gà bà nói vịt, không hiểu nhau ngộ nhỡ làm lỡ việc của nhà chú thím thì chết.”

Lâm Thanh Hoà bật cười trấn an: “Anh đừng tự ti như vậy, tập riết cũng sẽ quen thôi. Ngay cả cha mẹ bây giờ cũng nói giọng Bắc Kinh chuẩn lắm rồi. Không lẽ anh còn thua cả hai cụ sao? Với lại cha mẹ ngày một già yếu, cứ suốt ngày đau đáu nhớ thương con trai tội nghiệp lắm. Bữa đám cưới thằng Khải, mẹ cứ níu tay Hạ Hạ hỏi tới hỏi lui tại sao nông nhàn rảnh rỗi mà anh không lên thăm ông bà!”

Nhắc đến cha mẹ, một cỗ chua xót bất chợt xộc thẳng lên mũi, anh hai Chu không thể kìm được nỗi xúc động! Kỳ thực đợt đó anh cũng muốn đi lắm, muốn lên tận nơi nhìn xem cha mẹ sinh hoạt ra sao, gầy béo thế nào nhưng anh xấu hổ, vì bản thân quá thất bại cho nên không có mặt mũi lên gặp cha mẹ. Tuy nhiên, sau khi nghe thằng ba về kể cha mẹ già đi nhiều, đặc biệt là mẹ, lúc nhìn thấy con cái cháu chắt từ quê lên bà không cầm được nước mắt, giọt ngắn giọt dài lã cha rơi đầy mặt. Dù không được chứng kiến tận mắt, nhưng qua lời kể cũng đủ khiến lòng anh se thắt lại. Anh cũng thèm lắm, thèm một lần được gặp và sà vào vòng tay cha mẹ như ngày còn thơ bé!

Thấy cảm xúc của anh hai có vẻ xao động, Lâm Thanh Hoà liền nói thêm: “Anh cùng vợ chồng em lên Bắc Kinh đi. Trên đấy rất nhiều việc, anh đừng lo không có gì làm hoặc sẽ gây phiền toái cho người khác. Ngược lại, em còn đang sợ anh chê vất vả bỏ về ấy chứ.”

Anh hai Chu vội đưa hai tay xoa xoa khoé mắt, len lén lau đi những giọt nước đang chực chờ rơi xuống. Anh cười ngượng nghịu: “Nhưng mà ở nhà có nhiều công chuyện còn đang dang dở lắm thím à.”

Lâm Thanh Hoà phất tay: “Cái này dễ mà, anh hỏi xem ai muốn làm thì bàn giao miễn phí cho người ta. Em đảm bảo anh chỉ cần hô một tiếng là khối người xung phong tiếp quản ấy chứ.”

À, tất nhiên nói là nói vậy thôi chứ cô không có ý ép anh phải buông bỏ ngay. Dầu gì hạt giống vụ thu cũng đã gieo xuống rồi, cứ từ từ thu hoạch cho xong rồi tính tiếp cũng chưa muộn. Kể ra một năm có hai vụ hè - thu nhưng vụ thu mới là vụ chính và được bà con mong chờ nhất.

Ngẫm nghĩ thế nào, cô lại bổ sung thêm cho rõ ràng kẻo ông anh hai hiểu lầm: “Anh cứ ở nhà thu hoạch cho xong hết hoa màu năm nay đi. Rồi cuối năm em sẽ bảo thằng ba về quê đón anh lên thủ đô.”

Chứ giờ anh ấy lên thì cũng không có việc ngay. Bởi trước tiên cô phải đi liên hệ với bên thiết kế và thi công công trình đã.

Nghe thím tư nói vậy, anh hai Chu mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Ôi, hú hồn hú vía! Ban nãy cứ tưởng phải bỏ hết để đi ngay làm anh tiếc đứt ruột mấy sào lúa mì với cả đám hoa màu. Nhưng giờ thím ấy sắp xếp như vậy là tốt rồi, từ giờ tới cuối năm cũng đủ thời gian cho anh thư thả thu xếp chuyện nhà cửa vợ con…nghĩ tới đây, nụ cười trên môi anh tức thì đông cứng lại, cả khuôn mặt bỗng nhiên đổi sắc….

Phát hiện ra sự thay đổi của anh hai Chu, Lâm Thanh Hoà thừa biết anh đã nghĩ tới chuyện gì rồi. Không cần đợi anh lên tiếng, cô chủ động nói luôn: “Đợi xong xuôi tang sự bên Lâm gia, vợ chồng em sẽ tới nhà Hạ Hạ nói chuyện rõ ràng với chị hai. À, tiện đây em thống nhất với anh luôn, lên trên đó anh không cần phải lo chi phí ăn ở, chúng em sẽ bao hết. Còn tiền lương hàng tháng thì anh giữ lại hai phần, gửi về cho chị ấy tám phần. Anh thấy phương án này thế nào, có được không?”

Anh hai Chu liên tục gật đầu như bổ củi: “Được được được, cứ gửi tất về cho cô ta cả 10 phần đi, chỉ cần cô ta không gây sự nhiễu nhương gì là được.”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Cho tám phần đủ rồi, anh cũng phải giữ hai phần dằn túi để thỉnh thoảng mua cân cam, cân quýt biếu cha mẹ chứ. Hoặc giả lâu lâu bé Mập làm nũng đòi ông ngoại bế đi mua kẹo thì sao? Cái thằng nhóc đó háu ăn lắm đấy, mua bao nhiêu cũng không đủ nhét bụng nó đâu!”

Nhắc đến cháu ngoại, nghĩ tới cảnh bế cháu đi chơi, anh hai Chu bỗng phá lên cười vui vẻ nhưng đuôi mắt lại thấp thoáng bóng nước loang loáng. Có lẽ ngay từ giờ phút này anh đã bắt đầu mường tượng ra chuỗi ngày hạnh phúc đang cận kề trước mắt. Lâu lắm rồi, quả thực đã lâu lắm rồi anh mới lại có cảm giác mong chờ một điều gì đó. Và chính cái cảm giác ấy làm thức tỉnh con người anh, khiến anh chợt nhận ra cuộc sống này vẫn còn nhiều hy vọng và tươi đẹp biết bao.

Chuyện tới đây xem như thống nhất xong, anh hai Chu tiếp tục vác cuốc ra đồng làm việc còn Lâm Thanh Hoà vòng sang nhà chị cả tâm sự.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, chị cả Chu vừa kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhưng vẫn không quên quan tâm hỏi xem công ăn việc làm sẽ được sắp xếp ra sao.

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Chị cứ yên tâm, không phải sợ anh hai sẽ trở thành gánh nặng cho nhà chúng em đâu. Ở trên đấy cái gì thiếu chứ việc thì lúc nào cũng thừa.”

Theo như cô dự trù thì riêng việc xây phòng trọ cũng ngốn cỡ 1, 2 năm trời chứ không ít đâu. Hoàn thiện xong công trình đó rồi nhảy qua phát triển khu nông trường ở vùng ngoại ô là vừa đẹp. Hơn nữa, anh hai Chu là nông dân chính hiệu, để anh ấy quản lý vấn đề trồng trọt, chăn nuôi là đúng bài rồi còn gì. Tóm lại chắc chắn sẽ không rảnh rang, thậm chí còn bận rộn hơn cả công việc đồng áng ở quê ấy chứ.

Riêng ai chứ thím tư đã tính toán thì chắc chắn sẽ chu toàn đâu ra đấy, chị cả Chu hoàn toàn yên tâm và mừng thay cho chú hai. Thế là từ đây chú ấy có nơi nương tựa rồi!

Chờ mãi cả ngày trời, cuối cùng tới xế chiều Chu Khải và Chu Toàn cũng thành công về đến huyện thành. Hai anh em mê mải mượn xe máy của cậu ba rồi phóng vèo về thôn.

Tự nhiên trên đường làng xuất hiện hai chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú, khí chất ngời ngời, làm cho biết bao con tim của các cô gái trong thôn phải thổn thức xốn xang!

Người luyến tiếc nhiều nhất chắc phải kể đến bà Thái, mẹ của Thái Bát Muội. Nhớ năm đó, bà ra sức gán ghép cháu gái nhà mình cho Đại Oa nhưng không thành. Tuy giờ đây con bé đã yên bề gia thất, thằng chồng cũng không tới nỗi nào nhưng chung quy lại vẫn kém xa Chu Khải.

Mặc dù hiện giờ tuổi đã cao, mắt đã yếu nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn lắm, thoáng trông thấy hai cậu thanh niên là bà nhận ra con cái nhà ai ngay. Bà Thái cười để lộ những nếp nhăn hằn theo năm tháng: “Chà, đứa nào đứa nấy đều khôn lớn thành tài hết cả rồi. Phải nói rằng ở cái thôn Chu gia này, không ai dạy con giỏi bằng cô giáo Lâm.”

Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Vâng, lớn hết rồi bà ạ, cũng may anh em chúng nó đều ngoan ngoãn, hiểu chuyện nên vợ chồng cháu cũng được nhờ.”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng cười sang sảng của Chu Đông và hai anh em Chu Khải.

Bà Thái liền quay qua nói: “Hôm nay Chu Đông chuẩn bị nhiều đồ ăn lắm. Tí cả nhà cháu kéo sang bên đó ăn cho vui nha.”

Đúng là Chu Đông và mấy đứa con trai Thái gia có xích mích mâu thuẫn nhưng bà Thái là người công tư phân minh, không vì bênh vực con ruột mà hà hiếp con rể. Rõ ràng trong chuyện này, người sai là mấy thằng con nhà mình, không dưng lôi cả anh em bên vợ vào làm gì. Rồi chín người mười ý, lộn tùng phèo lên là lẽ đương nhiên thôi. Bây giờ, thằng Chu Đông đã bứt ra làm riêng, càng làm càng lớn mạnh. Còn mấy đứa con trai ấy hả, bà đoán chừng chẳng mấy mà đóng cửa dẹp tiệm sớm. Thực ra bà đã khuyên hết nước hết cái rồi nhưng đứa nào đứa nấy đều cứng đầu cứng cổ, cái tôi cao hơn ông trời nên bà mặc kệ. Cá không ăn muối cá ươn, cứ để đổ bể rồi chúng nó tự sáng mắt ra!

Lâm Thanh Hoà thoải mái nhận lời ngay: “Vâng, tí nữa vợ chồng con cái cháu sẽ kéo sang nhà ông chủ trại gà đánh chén một bữa phủ phê.”

Nói là làm, bà Thái hồ hởi kéo cả gia đình Lâm Thanh Hoà sang nhà Chu Đông, Thái Bát Muội. Lúc này, vợ chồng Chu Đông đã chuẩn bị xong cả một bàn tiệc rượu linh đình. Tiện thể hôm nay anh cũng có việc muốn xin ý kiến thím Thanh Hoà.

Sau khi nghe Chu Đông trình bày, Lâm Thanh Hoà thật tâm đưa ra lời khuyên tiếp theo đây nên phát triển theo phương hướng tự sản tự tiêu.

Bình Luận (0)
Comment