Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 693: Vợ chồng trên danh nghĩa
Theo ý của Lâm Thanh Hoà, Chu Đông nên học hỏi anh ba Chu và cậu ba Lâm, mở một cửa hàng trên huyện thành. Tất nhiên vẫn phải tập trung chăn nuôi gà vì trang trại mới là nguồn thu chính còn buôn bán chỉ là phụ thêm vào.
Đại khái là như vậy, cô chỉ đưa ra gợi ý thôi, còn tổ chức hoạt động ra sao, thuê người hay tự mình đứng bán là do Chu Đông quyết định.
Ngồi bên cạnh, Chu Đông nghe như nuốt từng chữ, gật đầu lia lịa không chút mảy may nghi ngờ.
Thấy ánh mắt sùng bái của anh hàng xóm, Chu Quy Lai bật cười ha hả: “Anh Đông à, sao anh không hỏi gì mà cứ gật đầu như thế, không sợ mẹ em lừa bán anh đi luôn à?”
Mật Mật đang gặm đùi gà, nghe thấy thế lập tức nhíu mày rồi chu mỏ phản bác: “Mẹ chỉ bán trà chứ không bán người!”
“Mật Mật nói đúng!” Chu Khải yêu chiều ôm em gái vào lòng cưng nựng.
Tính ra thì Mật Mật không thân với ông anh cả này cho lắm, nhưng thôi nể tình anh là anh trai em, em miễn cưỡng cho anh bế một tí đấy. Thế là Mật Mật hồn nhiên ngồi trong lòng anh cả, tiếp tục gặm đùi gà ngon lành.
Còn về phần Chu Đông, anh mỉm cười thật thà: “Không cần hỏi nhiều. Phàm cái gì thím Thanh Hoà bảo tốt chắc chắn sẽ không bao giờ sai.”
Chẳng nói đâu xa, chỉ cần nhìn sự phát triển của cậu Lâm và bác ba Chu là biết rồi. Hiện giờ nhà bác ba đã lắp được điện thoại bàn, còn cậu Lâm thì càng oách hơn, cùng lúc sở hữu hai mặt tiền cửa hàng, lại còn lên đời cả xe vận tải nữa chứ.
Thật tình mà nói Chu Đông rất muốn học theo nhưng lâu nay vẫn chần chờ không dám quyết. Đúng dịp này thím Thanh Hoà có việc về quê thế là anh liền mang ra hỏi luôn. Ai dè nhận được sự ủng hộ của thím mới vui chứ, vậy là anh có thể yên tâm thực hiện ý tưởng rồi. Tất nhiên, anh chỉ định bán mỗi gà thôi chứ không tham lam ôm đồm nhiều mặt hàng.
Thấy thằng cháu hừng hực khí thế phấn đấu làm giàu, Lâm Thanh Hoà cũng lấy làm vui thay cho nó. Là một người hàng xóm thân thiết, chứng kiến quá trình trưởng thành đầy vất vả, gian nan của hai anh em nó, Lâm Thanh Hoà thật lòng mong mỏi chúng sẽ gặt hái được thành công, có cuộc sống tươi đẹp ấm êm để phần nào bù đắp những mất mát và thiếu thốn thời thơ ấu.
Cô biết hiện giờ trang trại gà của nó đang làm ăn rất phát đạt, nhưng mở cái cửa hàng cũng coi như có thêm một nguồn thu. Không nhất thiết phải khuếch trương cho hoành tráng, cứ bình bình buôn bán túc tắc có thêm đồng ra đồng vào là được rồi. Vì cái mà cô muốn nhấn mạnh ở đây là chuyện đất cát. Tất nhiên đất ở huyện thành sẽ không sốt dẻo bằng các thành phố lớn, nhưng trong tương lai, theo sự biến động của thị trường, giá nhà ở khắp mọi nơi đều tăng chóng mặt, đặc biệt những khu đất toạ lạc tại vị trí trung tâm lại càng có giá trị. Vậy nên, Lâm Thanh Hoà không chỉ khuyên Chu Đông tìm mua cửa hàng mà còn ngầm nhắn nhủ hiện anh ba Chu và cậu ba Lâm đều mua nhà trên huyện thành cả rồi, nếu nó có tiền rảnh rỗi thì cũng nên đầu tư một, hai căn đặng sau này bọn nhỏ lên cao trung cũng có chỗ mà ở, khỏi cần trọ tại ký túc xá của trường.
Đấy, cháu nó đã hỏi thật lòng thì cô cũng thật tâm đưa ra lời khuyên như thế, còn lại nghe hay không hoặc nghe tới mức nào thì đó là việc của hai vợ chồng nó, cô không có ý can thiệt quá sâu.
Ăn uống no say, chuyện trò tâm tình cũng đủ, gia đình Lâm Thanh Hoà cảm ơn gia chủ đã nồng hậu khoản đãi rồi đứng dậy đi về nhà mình nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau chính là tang lễ của ông Lâm. Hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà và bốn đứa con đều có mặt từ sáng sớm.
Lúc nhìn thấy sáu người họ đi vào, cơ hồ tất cả Lâm gia đều rơi vào trạng thái sửng sốt đến ngây người. Ông anh cả, anh hai rồi cả hai bà chị gái đều không dám tin vào mắt mình, đúng là diện mạo của vợ chồng Lâm Thanh Hoà vẫn vậy nhưng mấy thằng cháu đổi khác dữ quá. Nhắm chừng cả cái thôn này cũng không bói đâu ra một thanh niên tài tuấn tới vậy.
Thấy sang bắt quàng làm họ là tâm lý chung của nhiều người và hai bà chị gái Lâm gia cũng không phải ngoại lệ. Họ lập tức sán lại, xởi lởi hỏi han hòng nối lại tình cảm thân thích, biết đâu xơ múi được ít tài lộc gì đó. Tiếc thay, đáp lại sự thân thiết giải tạo của họ là thái độ lạnh te trước sau như một của Lâm Thanh Hoà.
Cô đã tuyên bố rất rõ ràng rồi mà, đời này Lâm Thanh Hoà chỉ nhận một người em trai đó là cậu ba Lâm, còn lại những người khác trong Lâm gia, xin lỗi cô không có nhu cầu giữ quan hệ. Hôm nay về đây đưa tiễn ông Lâm có lẽ là lần cuối cùng cô đặt chân tới nhà họ Lâm, từ giờ trở đi sẽ không quay về nơi này nữa. Thế nên ai muốn chửi rủa thoá mạ thế nào thì tuỳ, Lâm Thanh Hoà cô sống không thẹn với lương tâm, không thẹn với lòng mình.
Tang sự đã xong, tiền bạc cũng đóng góp đầy đủ, Lâm Thanh Hoà lập tức dắt chồng con rời đi.
Lần này trở về quê quá gấp gáp, có nhiều công việc quan trọng đang chờ giải quyết nên hai anh em Chu Khải và Chu Toàn không thể nán lại lâu. Đám tang kết thúc một cái là hai cậu vội theo chân lên nhà cậu ba ngủ nhờ một đêm để sáng hôm sau còn kịp bắt chuyến tàu lửa sớm nhất.
Vợ chồng Lâm Thanh Hoà thì thảnh thơi hơn, ngày hôm sau cô mới cùng chồng và con gái đi xe máy lên huyện thành, tiện thể rẽ vào nhà Chu Hạ ngồi chơi một lát.
Lúc này cả Chu Hạ lẫn Mã Miểu Miểu đều đang bận rộn ở xưởng gỗ, chỉ có một mình chị hai Chu ở nhà trông cháu.
Phần vì bất ngờ phần vì lâu rồi mới gặp lại nên chị ta luống ca luống cuống nhất thời không biết làm sao cho phải. Mãi một hồi sau, chị hai Chu mới miễn cưỡng đi ra mở cổng. Thì cũng phải thôi, mặc dù quan hệ đôi bên không tính là thân thiết nhưng cũng không tệ tới mức trực tiếp đuổi khách. Vả lại chị chả dám đuổi đâu, lỡ may để Miểu Miểu biết được chắc nó sẽ tống cổ chị về quê luôn quá.
Trong phòng khách, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách hỏi thăm qua loa vài câu lấy lệ rồi trực tiếp đi thẳng vào việc chính.
Lâm Thanh Hoà cố tình tỏ thái độ khó chịu: “Nói thẳng ra tôi không hài lòng tí nào nhưng Thanh Bách lại cứ thích giúp đỡ anh em, muốn kéo anh hai lên Bắc Kinh làm, chưa gì đã hứa bao ăn bao ở, một tháng trả những hơn trăm đồng.”
Nghe tới tiền, hai mắt bà chị hai sáng quắc. Cái gì? Tiền lương cả trăm đồng lận cơ à? Tốt tốt, haha….
Thế là chẳng quan tâm chồng sẽ làm công việc gì, có cực nhọc hay nguy hiểm không, chị hai Chu gấp gáp xác nhận lại: “Thật sự một tháng được trả hơn trăm đồng hả? Có chắc không?”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày hừ lạnh: “Thì chính miệng Thanh Bách đã nói ra, bây giờ làm sao rút lại được nữa. Tôi đang bực mình đây này, trên kia thiếu gì người làm, việc gì phải tha lôi từ quê cho rách việc. Vả lại giờ anh hai lên, sau này chị lại đòi theo rồi ở đâu. Vốn tôi và chị đã chẳng ưa gì nhau, nếu sống gần coi bộ khó mà thoải mái được lắm!”
Đúng vậy, Lâm Thanh Hoà đang cố tính diễn nhằm mục đích chặn trước đường đi của chị hai Chu.
Quả nhiên, chị hai Chu lập tức khẳng định ngay: “Thím yên tâm, tôi sẽ không lên đó, cứ để một mình ông ấy đi là được rồi. Giờ tôi còn bận bế con cho thằng Hạ Hạ nữa mà.”
Trời đất ơi, những hơn trăm đồng một tháng đấy, giờ làm gì kiếm được từng đấy tiền. Chị nhất định không thể để vụt mất cơ hội này được!
Lâm Thanh Hoà khinh khỉnh nói tiếp: “Nếu chị đã hứa chắc như vậy thì tôi cũng đành miễn cưỡng thu nhận anh hai. Còn về vấn đề lương lậu, hàng tháng tôi sẽ trả trực tiếp trả cho anh ấy rồi chia chác như nào các người tự đi mà thoả thận với nhau. Tiện đây tôi cũng tuyên bố luôn, tôi chỉ nhận một mình anh hai, những kẻ khác đừng hòng lấy lý do nọ lý do kia mò lên ăn vạ, tới lúc ấy bị đuổi thẳng cổ thì đừng trách tôi đây máu lạnh vô tình!”
Bởi trong tiềm thức của chị hai Chu, Lâm Thanh Hoà cô chính là hạng người bá đạo, hống hách, không coi ai ra gì thế nên cô buộc lòng phải đem cái thái độ gợi đòn này ra nói chuyện.
Sau khi trao đổi xong việc chính, vợ chồng Lâm Thanh Hoà không nói thêm bất cứ lời lẽ dư thừa nào mà lập tức đứng dậy bế con rời đi ngay.
Chỉ còn lại một mình, chị hai Chu bắt đầu suy tính cho bản thân. Hừ, chị chả thèm lên Bắc Kinh, lên trên đó đối mặt với con mụ thím tư hàng ngày để có mà tức chết à. Thế nhưng tiền lương nhất định phải chảy về túi chị mới được. Hơn trăm đồng một tháng, vị chi một năm hơn một ngàn. Chà, cả núi tiền chứ ít à…Càng tính càng kích động, càng nghĩ càng đứng ngồi không yên. Hmmm…để xem nào, phải nhanh chóng chạy về thôn bắt ông ấy lập lời thề mới được. Gì chứ chuyện tiền nong là phải rõ ràng cụ thể, nói có sách mách có chứng, chứ lỡ đâu sau này ông ấy cãi bay cái biến không chịu gửi tiền cho mình thì chết dở!
Thế là đợi con trai và con dâu tan làm, chị hai Chu liền đem chuyện này nói ra một lượt rồi hấp tấp đòi về thôn tìm anh hai ngay.
Chu Hạ bất đắc dĩ vô cùng: “Mẹ cứ bình tĩnh, có gì đợi đến sáng mai rồi đi nhờ xe chú ba. Chứ giờ muộn rồi mẹ tính cuốc bộ về thôn chắc?”
Dứt lời, Chu Hạ liền chạy sang nhà chú ba định tìm chú thím tư hỏi lại cho kỹ càng, rành mạch chứ vừa rồi mẹ nó kích động quá, nói năng bộp chộp câu được câu mất chẳng rõ ràng gì cả. Nhưng rất tiếc vợ chồng Lâm Thanh Hoà đã lên thành phố từ chiều, có khi giờ này đã yên vị trên chuyến tàu trở về Bắc Kinh rồi cũng nên.
Ôi dào, ai đi ai ở mặc ai, chị hai Chu chẳng thèm quan tâm mà chỉ mải kéo thím ba ra, rối rít bắt xác nhận thông tin bằng được, chứ không mất công cái thằng ranh Chu Hạ này cứ nghi ngờ nọ kia.
Chị ba Chu thoải mái biết đến đâu nói đến đó. Vì ban nãy ngồi đây chơi, thím tư đã kể cho chị nghe đại khái tình hình rồi.
Nhận được lời xác nhận, chị hai Chu hí hửng ra mặt, hẹn giờ giấc cụ thể với chú ba rồi nhẹ nhàng về nhà đánh một giấc no say. Sớm hôm sau, khi trời vẫn còn nhá nhem tranh tối tranh sáng, chị hai Chu đã có mặt ở thôn. Chị ta không ngần ngại dựng đầu chồng dậy nói chuyện, mà trọng điểm chỉ xoay quanh mỗi một việc đó là chia chác tiền lương.
Chị ta thẳng thắn đưa ra giao dịch, nếu anh hứa gửi tiền về đều đặn, không giấu lên một đồng một cắc thì cả đời này chị sẽ không mò lên đó quấy rầy.
Tất nhiên anh hai Chu gật đầu chấp thuận ngay. Thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm vì bà vợ không phản đối việc mình lên Bắc Kinh làm mà chỉ một mực lo đòi tiền.
Thôi, giải quyết như vậy cho nhanh gọn, kỳ thực hai vợ chồng anh cũng chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi chứ tình cảm đã phai nhạt từ lâu lắm rồi…