Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 694: Nắm tay nhau đi khắp thế gian!
Ba ngày sau, Lâm Thanh Hoà cùng chồng và hai đứa con về tới Bắc Kinh. Cũng may, trong thời gian nhà cô đi vắng, tất cả công việc kinh doanh đều hoạt động trôi chảy bình thường.
Rất nhanh, vợ chồng Lâm Thanh Hoà bắt nhịp trở lại cuộc sống thường nhật.
Hôm nay, Chu Quy Lai sang nhà ông bà nội chơi, chẳng biết vui mồm vui miệng thế nào mà đem luôn chuyện bác hai sắp lên thủ đô ra khoe.
Hiển nhiên, cả ông Chu lẫn bà Chu đều vui mừng khôn xiết.
Ông Chu lập tức hỏi ngay: “Nó lên đây có việc gì à?”
Tính ra đã lâu lắm rồi ông chưa gặp lại thằng hai, không biết độ này béo gầy ra sao nữa. Tuy rằng giờ đây nó đã làm chồng làm cha người ta, đầu cũng hai thứ tóc rồi nhưng con dù lớn vẫn là con của cha mẹ. Còn sống ngày nào ông vẫn nhớ thương và lo lắng cho chúng như thời tấm bé. Chẳng qua là đàn ông nên không tiện bộc lộ cảm xúc ra ngoài thôi.
Chu Quy Lai liền giải thích sắp tới đây mẹ cháu dự định xây dựng khu phòng trọ cho thuê nên đón bác hai lên trông công trình.
Nghe vậy, hai hốc mắt bà Chu tức thì đỏ bừng, tốt tốt, anh em biết giúp đỡ nhau như vậy là tốt lắm!
Chắc có lẽ vì vui mừng và xúc động quá nên bà còn cẩn thận chạy sang tận tứ hợp viện, lôi kéo tay Lâm Thanh Hoà, nghẹn ngào nói lời cảm ơn.
Thấy mẹ chồng chuẩn bị nước mắt ngắn dài, da đầu Lâm Thanh Hoà bất giác tê rần. Kỳ thực cho tới bây giờ cô vẫn không tài nào thích ứng được với mấy pha thể hiện tình cảm của mẹ chồng. Cô luống cuống đỡ bà ngồi xuống rồi tìm cách đáng lạc hướng: “Mẹ mẹ, chắc giờ này anh hai đi làm đồng về rồi, hay con nối máy cho mẹ nói chuyện với anh ấy nhá.”
Công nhận cách này hữu hiệu ghê, bà Chu lập tức cười ngay rồi liên tục gật đầu đồng ý.
Thế nhưng vừa nghe thấy tiếng con trai trong điện thoại là nước mắt nước mũi lại trào ra giàn giụa. Bà khóc rất lâu, nghẹn ngào nói không nên lời…
Ở đầu dây bên kia, anh hai Chu cũng rưng rưng xúc động, trách mình bất hiếu đã để cha mẹ phải lo lắng, anh hứa sau này lên Bắc Kinh sẽ chăm sóc phụng dưỡng ông bà.
Hai mẹ con tâm tình rất lâu mới lưu luyến buông máy. Tuy khóc sưng húp cả mắt nhưng tâm trạng của bà Chu tốt vô cùng, bà còn đặc biệt kêu Chu Thanh Bách lái xe chở mình về. Không phải bà mỏi chân mà vì có điều muốn nhắn nhủ riêng với con trai.
Lúc xe dừng ở đầu ngõ, bà không xuống ngay mà quay sang căn dặn Chu Thanh Bách: “Nhà họ Chu chúng ta có phúc lắm mới cưới được người như Thanh Hoà về làm dâu. Thanh Bách à, cả đời này con tuyệt đối không được làm điều gì có lỗi với con bé, nghe chưa? Nếu để cha mẹ biết con làm gì sai quấy thì hai thân già chúng ra sẽ trực tiếp cầm roi đi xử lý con đấy!”
Chu Thanh Bách dở khóc dở cười: “Mẹ à, mẹ lại nghe ai nói linh tinh cái gì hả?”
Bà Chu bĩu môi, xì, đừng tưởng bà già này cổ lỗ sĩ không biết gì nhá. Ngày nào ra công viên cũng có khối người than vãn con cháu ly hôn kia kìa. Haiz, tư tưởng của tụi trẻ bây giờ kỳ cục lắm, không giống các ông các bà tí nào. Thuở xưa, cái gì hỏng hóc là cố gắng sửa cho bằng được còn thời nay hỏng là sẵn sàng vứt bỏ ngay, đồ vật cũng vậy mà hôn nhân cũng thế! Ai đời vợ chồng cưới nhau thề non hẹn biển thế mà mới cãi vã có tí ti đã làm ầm lên kêu không hợp rồi dắt nhau ra toà ly dị. Không những thế, có nhiều anh rủng rỉnh tiền bạc trong tay là bắt đầu đổ đốn, lập phòng hai, phòng ba, cặp kè gái trẻ. Rồi cuối cùng hạnh phúc tan vỡ, con cái bơ vơ, thử hỏi như thế có khổ không cơ chứ!
Vậy nên bà Chu cảm thấy nhất thiết phải phủ đầu thằng tư một phen, gì thì gì cũng phải sống cho tử tế đàng hoàng, tuyệt đối không được cái kiểu trẻ không chơi già đổ đốn, bà là bà không chấp nhận đâu đấy, vớ vẩn là đánh tuốt xác như chơi!
Chu Thanh Bách chỉ biết lắc đầu than trời: “Mẹ à, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi!”
Bà Chu hừ hừ: “Nghĩ nhiều cũng không thừa đâu. Mẹ với cha anh đều đã lớn tuổi, sống nay chết mai, chẳng biết còn hưởng phúc được bao năm nữa. Anh cứ nhìn đấy mà liệu!”
Thoáng chốc, cái đầu Chu Thanh Bách như muốn phình to ra. Anh vội vã xuống xe dìu mẹ vào nhà chứ để bà ngồi nói chắc đến sáng mai cũng không dừng được mất. Xong xuôi, anh liền cho xe quay về ngay, vì sợ vào trong uống nước biết đâu mẹ vui miệng lại ca thêm một bài nữa thì đến mệt.
Về tới nhà, anh lập tức đem chuyện này ra mách vợ. Ai dè, Lâm Thanh Hoà huỵch toẹt: “Ôi xời, mẹ lo lắng chi cho mất công. Anh mà rời em ra thì chẳng khác nào xa vắng ánh mắt trời, chỉ còn nước hoa tàn lá rủ, héo úa sầu thương. Còn em ấy hả, vô tư thôi, bên ngoài kia cả đám thanh niên trai trẻ, vẫy tay một cái là khối người xin chết!”
Khỏi phải nói, Chu Thanh Bách tức đến xì khói. Vốn dĩ muốn trêu chọc vợ một chút, ai ngờ đâu lại bị cô ấy ghẹo ngược!
Chu Thanh Bách giận dỗi: “Anh cũng chưa già đâu đấy!”
Lâm Thanh Hoà phá lên cười ha hả không nể nang: “Mấy năm nữa cán mốc 50 mà còn kêu không già…haha…”
Chu Thanh Bách đen mặt, không nói không rằng lập tức bế cô vợ đang cười ngặt nghẽo lên giường. Đã đến nước này không thể đấu võ mồm được, phải mang thực lực ra chứng minh thôi!
Trải qua ba, bốn hiệp triền miên không dứt, cuối cùng người giơ cờ trắng đầu hàng vẫn luôn là Lâm Thanh Hoà. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô còn lầm bầm than thầm “ok, anh còn trẻ lắm đồ sói già gian ác ạ…”
Ờ, giờ em muốn nói sao cũng được, Chu Thanh Bách mĩ mãn ôm người đẹp vào lòng cùng nhau đi tìm mộng đẹp!
Sớm hôm sau, anh lại dậy từ tờ mờ sáng, hì hục tập thể dục rèn luyện cơ bắp.
Haiz, làm đàn ông cũng khổ lắm chứ không sung sướng gì đâu. Tới độ tuổi trung niên, khi đã gặt hái được thành công nhất định trong sự nghiệp, vừa tạm buông bỏ được gánh nặng nuôi sống gia đình thì lập tức có áp lực khác xuất hiện. Họ bắt đầu sợ già, sợ xấu, sợ mất vẻ điển trai hấp dẫn và sợ nhất là không còn nhìn thấy sự tôn sùng trong mắt người bạn đời của mình.
Trong lúc ông chồng mải mê tìm cách nâng cao phong độ phái mạnh thì Lâm Thanh Hoà lại chẳng để ý nhiều. Cô xử lý nhanh bữa sáng rồi xách túi tới phòng dịch thuật.
Còn vấn đề liên hệ đội ngũ thiết kế và thi công công trình phòng trọ cho thuê, cô đã trực tiếp giao cho thằng ba toàn quyền xử lý rồi.
Tuy năm nay nó mới 21 tuổi, có thể đối với những ông bố bà mẹ khác, tầm tuổi này vẫn chỉ là cậu bé ăn chưa no lo chưa tới, cần phải sát sao bao bọc chở che thì cách nuôi dạy của Lâm Thanh Hoà hoàn toàn đối lập, cô không ngại thả con ra xã hội để nó tự va vấp, trau dồi các kỹ năng thiết yếu.
Và Chu Quy Lai quả thực không làm mẹ thật vọng. Rất nhanh, cậu đã đàm phán xong xuôi, chốt hạ thời gian khởi công sẽ diễn ra vào đầu năm sau.
Hôm nay, Chu Quy Lai đem bản thiết kế về cho mẹ kiểm tra.
Thể theo ý tưởng của mẹ, kiến trúc sư đã thiết kế một toà nhà gồm bảy tầng. Mỗi tầng được chia làm ba hoặc năm phòng tuỳ diện tích lớn nhỏ khác nhau. Tất nhiên dù lớn hay nhỏ thì phòng nào cũng được bố trí đầy đủ ban công, toilet và khu bếp.
Nhìn vào bản vẽ, Chu Quy Lai không nhịn được tấm tắc khen: “Tiện ích như này mà cho thuê thì tiếc quá nhỉ?!”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Có gì đáng tiếc, mỗi tháng người ta đều đóng tiền nhà mà.”
Riêng về khoản này, cô dự tính yêu cầu khách thuê phải cọc trước hai tháng tiền nhà. Khi họ rời đi, nếu không phát sinh bất cứ hỏng hóc, hư hại nào, cô sẽ lập tức hoàn trả toàn bộ số tiền đã đặt cọc đồng thời miễn phí một tháng tiền nhà, còn nếu kẻ nào cố tính gây sự phá hoại thì đừng trách cô trừ thẳng tay. Đương nhiên, cô không phải kiểu bà chủ quá quắt bắt lỗi từng li từng tí nhưng đại khái căn phòng ban đầu được giao thế nào thì lúc đi phải trả lại cho cô nguyên vẹn, không sứt mẻ gì là được.
Kế đến, Lâm Thanh Hoà đi vào phòng lấy ra một xấp Quyền sử dụng đất đưa cho Chu Quy Lai rồi thản nhiên nói: “Chắc toà nhà đó sẽ hoàn thành sớm thôi. Con nhìn xem đội đó thi công thế nào, nếu ổn thì giao cho họ làm tiếp những lô này. Tiền công sẽ kết toán theo kỳ, tuyệt đối không khất nợ.”
Run run nhận lấp tập sổ đỏ dày cộp, Chu Quy Lai há hốc miệng: “Trời đất ơi, cuối cùng mẹ tính xây bao nhiêu phòng trọ tất cả?”
Xoè ra đếm đếm, Chu Quy Lai không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trời má, nhà mình lắm đất dữ!
Tới đây, cậu bắt đầu tít mắt cười sung sướng: “Haha, nhiều thế này mai sau nội cái việc đi thu tiền thôi cũng đủ mệt rồi!”
“Chứ còn không à?!” Lâm Thanh Hoà nhướng mày đắc ý. Cô đã tính toán kỹ rồi, làm kinh doanh buôn bán phải phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, được - mất không phải là việc mà một mình mình có thể chi phối, nhưng khoản đầu tư này lại khác, có thể yên tâm ăn về lâu về dài, không lo thua lỗ.
“Ây da từ mai không cần phải cực khổ đi làm nữa, có núi vàng núi bạc thế này thì ngồi rung đùi cả đời cũng ăn không hết.” Chu Quy Lai híp mắt mơ màng, bắt đầu tưởng tượng về một tương lai ăn chơi hưởng thụ.
Rất tiếc niềm vui ngắn chẳng tày gang, chưa gì đã bị mẹ nó lạnh lùng tạt cho một gáo nước lạnh: “Tính nhanh quá ha, làm gì có phần của con, dẹp sang một bên khẩn trương! Toàn bộ tài sản đều là của ba mẹ. Sau này hai chúng ta sẽ dắt tay nhau ngao du khắp thiên hạ, tận hưởng thế giới hai người!”
Chu Quy Lai ôm ngực như thể sống không còn gì luyến tiếc: “Mẹ! Sao mẹ lại nỡ tuyệt tình như vậy. Không lẽ trong mắt mẹ chỉ có một mình ba mà không có tụi con hay sao? Ôi, bốn anh em chúng con thật là đáng thương quá mà….”
Đúng lúc này Chu Thanh Bách bế Mật Mật đi vào, vừa vặn nghe được trọn vẹn câu than thân trách phận của thằng ba.
Thấy em gái, Chu Quy Lai vội vàng xoè tay ôm lấy em cầu an ủi: “Mật Mật à, mẹ bảo sau này sẽ cùng ba đi ngao du tứ hải, bỏ lại anh em mình ở nhà tự chăm nhau!”
“Anh ba đừng sợ, Mật Mật sẽ cho anh ăn chocolate, đảm bảo không để anh bị đói bụng đâu.” Vừa nói, Mật Mật vừa với tay vào trong ba lô móc ra thanh chocolate nhập khẩu đưa tới trước mặt anh ba.
Chu Quy Lai xúc động dạt dào: “Ôi, em gái ngoan của anh! Đúng là có đứa em đáng đồng tiền bát gạo thật, thương quá đi mất!”
Trong lúc hai anh em nó đang mải mê diễn sâu thì Chu Thanh Bách đã bước đến bên cạnh vợ, nhướng mày hỏi: “Ngao du thiên hạ?”
Lâm Thanh Hoà nháy mắt một cái: “Đợi con gái lớn em sẽ nắm tay anh đi khắp thế gian!”
Chu Thanh Bách say đắm nhìn vợ, được, anh nguyện theo em đến cùng trời cuối đất!
Đúng lúc này, trên truyền hình lại phát ra nhạc hiệu quen thuộc. A~ Tây Du Ký tới rồi! Tập hôm nay Đường Tăng lạc vào nữ nhi quốc, hấp dẫn lắm nè, cả nhà hào hứng ùa vào phòng khách, ngồi xuống sát cạnh nhau vừa chăm chú theo dõi nhưng cũng không quên bàn luận sôi nổi…Dưới ngọn đèn vàng ấm áp, tiếng cười tiếng nói cứ như thế vang lên không ngớt!
-Hoàn chính văn-