Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 696: Phiên ngoại 2- Lịch sử làm giàu của Chu gia
Nhắc tới vấn đề này thì phải bắt đầu tính từ sau khi vợ chồng Chu Thanh Bách đặt chân tới Bắc Kinh.
Khởi nghiệp từ một quán sủi cảo nho nhỏ, kế đến hai vợ chồng cô mạnh mẽ lấn sân sang nhiều ngành nghề khác nhau, từng bước tạo dựng và làm nên tên tuổi tập đoàn Chu thị trong tương lai.
Lùi lại đầu thập niên 80, khi ấy thu nhập của gia đình rơi vào khoảng trên dưới chục ngàn nhưng thời thế nâng bước tạo điều kiện cho công việc kinh doanh phát triển như vũ bảo, chỉ chưa đầy chục năm sau, lợi nhuận đã gia tăng tới con số khổng lồ, hàng trăm ngàn thậm chí đạt mức hai trăm ngàn mỗi tháng.
Lúc mới tiến hành vay tiền mua miếng đất tám mươi ngàn mét vuông ở khu vực ngoại ô, kỳ thực hai vợ chồng vẫn còn hơi chút e dè. Nhưng không bao lâu sau, nhà cô đã hoàn toàn trả dứt nợ, chân chính sở hữu mảnh đất rộng lớn đó, làm giàu thêm khối tài sản đồ sộ của gia đình mình.
Bước vào thập niên 90, công trình nhà cho thuê chính thức khởi công. Ước chừng có tổng cộng mười mấy toà nhà. Ban đầu chỉ xây 7 lầu nhưng nhận thấy nhu cầu người thuê tăng cao thế là những toà về sau Lâm Thanh Hoà quyết định cho xây hẳn 13 tầng.
Mặc dù chi phí đầu vào khá lớn, cộng với giá thuê nhà tại thời điểm đó vẫn còn thấp tuy nhiên với số lượng phòng ốc nhiều như vậy chắc chắn sẽ không sợ thua lỗ. Bởi theo Lâm Thanh Hoà đánh giá kinh doanh chuỗi phòng trọ là mô hình đầu tư ít rủi ro, tránh đồng tiền mất giá, chống được lạm phát và ổn định ngay cả khi thị trường lên xuống thất thường. Không những vậy hướng đi này còn mang lại nguồn thu đều đặn hàng tháng và có cơ hội gia tăng giá trị bất động sản trong tương lai.
Năm 91, hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà lại dắt tay nhau đến đảo Hải Nam tranh thủ thời cơ kiếm vào một mớ. Lúc bấy giờ, giá chung cư vẫn còn dao động ở mức hơn một ngàn hoặc cùng lắm là hai ngàn đồng cho một mét vuông đất. Nhưng chỉ cần bước sang năm 92, giá thành sẽ bị đội lên 5000 và qua năm 93 thì tăng vọt lên tận 7000 đồng.
Nhờ ưu thế biết trước thiên cơ, Lâm Thanh Hoà mạnh dạn bung tiền ôm vào cùng lúc hai mươi căn chung cư. Nhưng cô không ủ quá lâu mà bán sang tay ngay thời điểm giá đất vừa đụng nóc. Chỉ là một lần đầu cơ chớp nhoáng vậy thôi mà dễ dàng thu về một khoản kếch xù góp phần gia tăng nguồn vốn lưu động của gia đình.
Thế nhưng Lâm Thanh Hoà không ham thích lắm tại khoảng cách địa lý xa xôi, khó trong việc quản lý và giám sát nên sau năm 92, nhà cô không tiếp tục đầu tư vào thị trường Hải Nam nữa.
Tuy vậy, Chu Thanh Bách vẫn rất lưu luyến khí hậu cũng như cảnh sắc tuyệt vời của hòn đảo nhỏ này. Cho nên cuối năm 2000, sau khi xử lý xong vụ kiện tụng với con trai ông Vương, hai vợ chồng lại vòng sang Hải Nam một lần nữa, chọn mua miếng đất rộng thênh thang rồi tiến hành xây dựng một toà biệt thự nguy nga tráng lệ với lối kiến trúc sang trọng hiện đại. Trong khuôn viên rộng lớn đó có đầy đủ các tiện ích cơ bản như bể bơi, khu vui chơi, sân vườn…nhằm đảm bảo mang đến cho các thành viên trong gia đình những phút giây thư giãn thoải mái và tuyệt vời nhất. Mỗi dịp lễ Tết hoặc đặc biệt là các kỳ nghỉ đông, cả nhà sẽ kéo nhau sang bên này tránh rét kết hợp du lịch nghỉ dưỡng. Còn bình thường, Lâm Thanh Hoà thuê riêng một quản gia chuyên chăm chút và dọn dẹp vệ sinh cho căn biệt thự.
Và cũng chính nhờ khoản đầu tư chóng vánh đó mà nhà Lâm Thanh Hoà có thể trả dứt nợ ngân hàng, chính thức khởi động dự án nông sản sạch đã được ấp ủ từ lâu.
Ban đầu, mảnh đất ở vùng ngoại ô vô cùng cằn cỗi và thiếu dưỡng chất. Nhưng với một người dày dạn kinh nghiệm như anh hai Chu thì không gì có thể làm khó được anh. Tất nhiên, anh không cần tự tay làm mà chỉ cần chỉ huy đám công nhân là được. Ước chừng sau hai năm ráo riết cải tạo, miếng đất như được thay da đổi thịt trở nên màu mỡ và phì nhiêu hơn hẳn.
Lúc này, Lâm Thanh Hoà mới bắt đầu cho dựng trại nuôi gà, nuôi heo, thậm chí còn ke bờ dẫn nước xây một cái hồ nho nhỏ chuyên nuôi cá, tôm cung cấp nguồn thực phẩm thiên nhiên cho đàn vịt.
Ngoài ra, nông trường của cô còn chăn nuôi các loại gia súc như trâu, lừa, dê, ngựa.
Để đáp ứng nguồn nhân lực cũng như đảm bảo công tác bảo an, Chu Thanh Bách kêu Chu Khải chiêu mộ thêm tám thanh niên xuất ngũ về đây làm việc. Bên cạnh đó, Lâm Thanh Hoà cho xây hẳn một khu ký túc xá ngay trong khuôn viên nông trường, đồng thời thuê một dì tới nấu cơm nhằm giải quyết nhu cầu ăn ở cho nhóm công nhân. Dì bếp chính là mẹ của một anh bộ đội xuất ngũ, nấu ăn rất ngon mà tính tình lại gọn gàng sạch sẽ nên Lâm Thanh Hoà rất lấy làm hài lòng.
Kể từ đây, thương hiệu “Nông sản hữu cơ Chu thị” chính thức có mặt trên thị trường. Chu thị cung cấp đầy đủ các mặt hàng từ rau dưa, củ quả, trứng gà, trứng vịt cho tới thịt gia súc, gia cầm, hải sản tôm, cá…với chất lượng xanh, sạch, thuần thiên nhiên, đảm bảo không phun thuốc hoá học, không tiêm chất kích thích tăng trưởng.
Không khí ở nông trường nhộn nhịp vô cùng, ngày nào cũng có hai, ba chiếc xe vận tải nối đuôi nhau vận chuyển hàng hoá tươi rói giao tới các cửa hàng trong thành phố.
Mùa đông đến, Lâm Thanh Hoà thực hiện các biện pháp phòng chống rét cho cây trồng, vật nuôi như dựng lều, căng bạt, che chắn chuồng trại cẩn thận nhằm đảm bảo nguồn cung ứng dồi dào, có thể phục vụ người tiêu dùng cả bốn mùa trong năm.
Cứ thế, một đồn mười mười đồn trăm, danh tiếng nông trường Chu thị nổi lên như cồn. Không ít người hiếu kỳ kéo nhau đến tham quan, thậm chí nhà trường còn liên hệ tổ chức cho các em học sinh tới dã ngoại kết hợp học tập.
Tất nhiên Lâm Thanh Hoà rất ủng hộ ý tưởng này nhưng tiền đề không được tuỳ ý giẫm đạp, phá hoại cây trái. Đáng tiếc, tụi nhỏ quá nghịch ngợm và hiếu động, phàm cái gì càng cấm thì chúng càng làm. Cực chẳng đã, Lâm Thanh Hoà buộc phải chấm dứt các hoạt động ngoại khoá, không cho đoàn đội học sinh tới trải nghiệm thực tế nữa.
Thế nhưng cô vẫn tiếp tục mở cửa đón khách với hình thức mua vé tham quan và yêu cầu mọi người phải nghiêm túc chấp hành nội quy. Nếu ai vi phạm sẽ bị bắt bồi thường thiệt hại cho nông trường.
Và không có gì đáng ngạc nhiên khi mô hình kinh doanh sinh thái này nhanh chóng thu hút được sự quan tâm và hưởng ứng của khách hàng. Xã hội càng phát triển, khoa học kỹ thuật càng tân tiến thì con người ta lại càng muốn gần gũi với thiên nhiên cây cỏ. Thử nghĩ mà xem, sau một tuần làm việc căng thẳng, mệt mỏi, bon chen trong khói bụi thị thành, còn gì tuyệt vời hơn khi có thể lái xe ra vùng ngoại ô hít thở bầu không khí trong lành, tự tay thu hoạch những mớ rau xanh mướt hoặc vươn mình hái những trái chín đỏ mọng, sai lúc lỉu trên cành?! Bởi thế, chẳng bao lâu sau, nông trường Chu thị đã là điểm đến lý tưởng và thân thiết của rất nhiều gia đình.
Song song với đó, các ngành kinh doanh khác như thời trang, ẩm thực, trà, thuốc lá…vẫn không ngừng phát triển lớn mạnh, góp phần tạo dựng nên đế chế Chu thị tại thủ đô Bắc Kinh.
Không dừng lại ở đó, các căn cư xá cũ nát hoặc những nhà xưởng bỏ hoang mà Chu Thanh Bách thu mua trước đây bắt đầu được các tập đoàn địa ốc nhắm trúng. Và đương nhiên, tiền di dời bồi thường không thấp chút nào. Có một khoản lớn trong tay, hai vợ chồng lại tiếp tục mua sắm bất động sản ở mỗi nơi mình đi qua. Cả Chu Thanh Bách lẫn Lâm Thanh Hoà đều đặt mục tiêu mỗi thành phố sẽ mua một căn nhà để mai này đi du lịch khỏi tốn tiền ở khách sạn.
Tích tiểu thành đại, dần dần số lượng nhà đất đồ sộ đến độ chính bản thân Lâm Thanh Hoà cũng không tài nào nhớ hết.
Đương nhiên khối tài sản khổng lồ này sẽ được truyền xuống cho con cháu Chu gia, vậy nên Chu Quy Lai suốt ngày nửa đùa nửa thật nói cái đám hậu bối nhà mình quá sướng, toàn là công tử, tiểu thư ngậm thìa vàng sinh ra.
Trên thực tế, những lời này không sai tí nào. Bởi tài sản của Chu gia hiện tại, người bình thường phấn đấu tận hai, ba đời cũng chưa chắc đã với tới được.
Tuy nhiên người xưa có câu “không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”, vậy nên Lâm Thanh Hòa cực kỳ chú trọng giáo dục đám cháu nội, thậm chí có phần hơi nghiêm khắc cho nên tụi nhỏ sợ bà nội kinh khủng, chỉ thích quấn quýt làm nũng với ông nội thôi.
Cơ mà mỗi lần tổ chức chơi game là tất cả chúng nó lại vội vàng ào qua bà nội. Vì bà nội chúng lợi hại lắm, chỉ cần được về phe bà là yên tâm đánh đâu thắng đó, đại sát tứ phương, không sợ bất cứ một thế lực nào hết!