Chương 209 - Chương 209: Báo Danh
Chương 209: Báo Danh
Chương 209: Báo Danh
“Vậy được rồi, ngày mai anh không đi, Tiểu An cũng sắp tkhai giảng, ngày mai anh dẫn em ấy đến huyện thành đăng ký.”
Năm nay Từ An sẽ học ℓớp 10, trong thôn không có cấp 3, chỉ có đến huyện thành, còn prhải trọ ở trường.
Từ An vội vàng nói: “Anh Lục, anh ở nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai em tự mình đi.”
“Ông Thất ra mặt có ℓẽ không có vấn đề gì ℓớn, đi hỏi một chút trước, không được thì anh ℓại nghĩ biện pháp.”
Khi Từ Ninh nhìn thấy hai người đỏ mặt đã chuẩn bị chạy, hai người còn chưa kịp ra tay cô đã cười chạy đi xa.
Xuân Hoa, Kiều Hoa, Vương Quyên Quyên và Cố Văn Tĩnh ở phía sau nhìn mấy người cãi nhau ầm ĩ, đều có vẻ mặt không rõ.
Cố Văn Tĩnh hừ một tiếng, nói:
“Tìm một người như vậy làm đối tượng, còn không biết xấu hổ cười to như vậy, đúng là không biết xấu hổ.”“Ồ, hôm nay đối tượng của cô nỡ để cô đi làm việc à! Chúng tôi thu hoạch vụ thu phơi đen xì như quả bóng đen, cô thì mặt trắng nõn có thể véo ra nước. Chậc chậc chậc, có người thương đúng là khác biệt.”
Từ Ninh nghe hai người cô một câu tôi một câu nói giỡn, mặt cũng không đỏ một chút, ở phương diện nói giỡn da mặt cô dày hơn bọn họ nhiều.
Cô cười nói:
“Sao thế, Trần Hướng Đông nhà cô không đau lòng cô à, khi tôi đến đưa cơm thường xuyên thấy cô ngồi dưới gốc cây, Trần Hướng Đông người ta một mình làm việc.”Mấy người đến chỗ để ngô trong thôn, mấy thím trong thôn tới không ít, có mấy người quen biết nhìn thấy cô cười trêu ghẹo:
“Thanh niên trí thức Từ, sao hôm nay là cháu làm việc thế? Đối tượng của cháu không tới à.’
Từ Ninh có thể mặt không đổi sắc nói giỡn với Ngụy Lan Lan và Dương Tiểu Muội, nhưng không chống đỡ được mấy thím trong thôn.
Cô cười ngượng ngùng, nói: “Thím, anh ấy đến huyện thành báo danh cho em trai cháu.”Vương Quyên Quyên nhìn thoáng qua mấy người, cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, lại nhìn tay mình một lát.
Mười ngón tay vốn không có bất cứ vết sẹo gì, hiện giờ đã bị cọ thành kén, mặt cũng phơi đen, làn da thô ráp hơn nhiều.
Lại nhìn mấy người cười tươi xán lạn trước mắt, ghen ghét trong lòng không ngừng trào ra ngoài.
Kiều Hoa và Xuân Hoa cũng có sắc mặt khó coi, trước đây Ngụy Lan Lan và Dương Tiểu Muội đều thích nói chuyện với hai cô cháu bọn họ, hiện giờ ít chơi với bọn họ hơn, đều tại Từ Ninh.Ăn cơm tối xong, Từ Ninh đi tìm mấy miếng vải, chuẩn bị làm cặp sách cho Từ Mạc.
Ngày hôm sau ăn cơm sáng xong, Lục Tiếu Đường và Từ An đạp xe đến huyện thành.
Khi Từ Ninh đi làm việc, đi cùng với Dương Tiểu Muội và Ngụy Lan Lan.
Hai người nhìn thấy cô thì cười trêu chọc:Sau khi nói xong thì nhìn bụng cô ấy một lát, hỏi: “Có phải cô mang thai hay không?”
Cô không đợi Ngụy Lan Lan kịp phản ứng, lại nói với Dương Tiểu Muội:
“Còn có cô nữa Tiểu Muội, tôi đã thấy được, Tôn Hạo đưa ấm nước tới bên miệng cô, đút cô uống đấy. Thế nào, hai người còn không định mời chúng tôi uống rượu mừng sao?”
Dương Tiểu Muội nghe xong gương mặt lập tức đỏ bừng, Ngụy Lan Lan cũng bị cô nói đến đỏ bừng mặt, hai người liếc nhau muốn đi lên xé miệng cô.
Ngụy Lan Lan và Dương Tiểu Muội nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, đều cười ha ha vì trả thù ℓại.
Ngụy Lan Lan trêu đùa: “Sao thế, ℓuyến tiếc à!”
Từ Ninh trừng cô ấy một cái, vô nghĩa, để Trần Hướng Đông nhà cô vừa đi ℓà đi nhiều năm thử xem.