Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 481 - Chương 481: Chuẩn Bị Mua Nhiều Mấy Căn

Chương 481: Chuẩn Bị Mua Nhiều Mấy Căn
Chương 481: Chuẩn Bị Mua Nhiều Mấy Căn
canvasb2b4810.png“Ông Thất, tuy hiện giờ không thể ℓàm buôn bán, sau này thì không biết được. Nếu có thể ℓàm buôn bán, giá này không mua được nhà tốt như vậy.”

Cô nghĩ một ℓát ℓại nói:

“Ông Thất, ông Vương, giữa trưa ngày mai hai ông đến đường đông đợi cháu, giữa trưa cháu tan học xong sẽ đến. Ba ông cháu mình đi xem xem, nếu ổn thì mua ℓuôn.”

canvasb2b4811.png“Ông Vương, ông Thất, Tiểu Mạc còn có Ngưu Bì Đường, sau này trưởng thành đều cần dùng. Nhân hiện giờ nhà chưa tính ℓà đắt, cháu mua mấy căn trước, sau này người vào thành phố càng ngày càng nhiều, đến ℓúc đó giá nhà chắc chắn sẽ tăng ℓên.”

Hiện giờ hẻo lánh, mấy chục năm sau đều là đoạn đường hoàng kim.

Hai ông biết cô có dự tính, tính toán ngày mai dựa theo lời cô nói đi tìm.

“Cụ, mẹ, mau tới ăn cơm ạ! Hôm nay mợ và bà ngoại làm đồ ăn rất ngon, có tôm to, còn có thịt kho tàu.” Ngưu Ngưu ở trong sân kêu to.

Bì Bì cũng nói: “Còn có bánh xốp đường đỏ hai cụ thích ăn nữa, là bà ngoại tự mình làm, ăn rất ngon ạ!”
Ông Vương nghĩ một lát nói:

“Tiểu Ninh à, vậy tiền trên người cháu chắc chắn không đủ, cháu lấy ít vàng ra đi, đi đổi thành tiền mua thêm mấy căn cho Ngưu Bì Đường và Tiểu Mạc.”

Từ Ninh vội xua tay nói:

“Ông Vương, không cần tiền của ông, khi ông bà ngoại cháu đi có để lại không ít vàng cho cha mẹ cháu. Khoảng thời gian trước bọn họ đều đưa cho cháu, đợi Tiếu Đường trở về, cháu bảo anh ấy tìm người đổi thành tiền là được.”
“Tiểu Ninh, cháu đừng từ chối nữa, ông và bà Vương đã bàn bạc xong, nếu cháu không cần hai ông bà không cho cháu dưỡng lão, ông bà sẽ về quê.”

Ông Thất cũng khuyên nhủ:

“Tiểu Ninh, nhận lấy đi! Đừng khách sáo với ông Vương cháu. Ông ấy đã nhắc mãi với ông nhiều lần, nói nếu không có cháu, e rằng ông ấy và bà Vương đã sớm không còn, bọn họ thật sự coi cháu như cháu gái.”

Từ Ninh bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cháu sẽ nhận lấy ạ. Sau này hai người đừng nói tới chuyện về quê, cháu sẽ không để ông bà đi.”
Ông Vương nghe xong lời cô nói, lại cười rộ lên:

“Như vậy mới đúng chứ, cháu yên tâm đi, ngày mai ông và ông Thất sẽ đi tìm nhà cho các cháu.”

Cô lại dặn dò:

“Ông Vương, ông Thất, nhà ở cũ một chút, hẻo lánh một chút cũng không sao, chúng ta mua trước, đến lúc đó tìm người sửa là được.”
Sau khi nói xong còn chảy nước miếng.

Ba người trong phòng bị bọn họ chọc cười, Từ Ninh cười nói: “Ông Vương, ông Thất, chúng ta đi ăn cơm đi!”

Từ An đang nắm tay Đường Đường đi tới gọi bọn họ ăn cơm, nhìn thấy Ngưu Ngưu và Bì Bì đã báo xong món ăn, cười nói:

“Hai đứa vừa nói đến ăn, thì thành con mèo nhỏ thèm ăn y như cậu út hai đứa khi nhỏ.”
Cô không thể lấy tiền của ông Vương và bà Vương được, mấy thứ đó phải giữ lại cho chú Vương.

Ông Vương thở dài:

“Ông và bà Vương cháu lớn tuổi như vậy, giữ mấy thứ đó có ích lợi gì? Sau này chú Vương cháu trở về, hai đứa mỗi đứa một nửa, nếu thằng bé không trở về thì đều là của cháu.”

“Ông Vương, chú Vương nhất định sẽ trở về, mấy thứ này ông và bà Vương cứ giữ lấy, cháu không cần, cháu có tiền.”
Tiểu Mạc làm bài tập xong, đi ra khỏi phòng ông Thất thì nghe anh hai mình nói như vậy.

“Anh hai, anh không biết xấu hổ nói em là con mèo nhỏ thèm ăn, khi anh còn nhỏ ăn sủi cảo còn chảy nước miếng. Trong miệng ngậm sủi cảo, nước miếng chảy hết, chị còn dùng khăn lau miệng cho anh ấy, chẳng lẽ anh đã quên rồi ư?”

Ngưu Bì Đường nghe xong lời cậu út nói, đều nhìn chằm chằm miệng cậu hai, tưởng tượng cậu hai vừa ăn sủi cảo vừa chảy nước bọt.

Từ Ninh và ông Thất, ông Vương đều nén cười không nghe được, bước nhanh tới sân sau.


Từ An thấy Ngưu Bì Đường nhìn chằm chằm mình, thẹn quá hóa giận nói với mấy người:

“Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng nghe cậu út mấy đứa nói ℓinh tinh, căn bản không có chuyện này, mau đến sân sau ăn cơm.”







Bình Luận (0)
Comment