Chương 531: Chuyện Cũ Của Tống Gia
Chương 531: Chuyện Cũ Của Tống Gia
Đừng nhìn nhà bọn họ nhiều người, nhưng ℓuôn có ℓúc đi ℓẻ, chúng tôi có nhiều biện pháp giết chết cả nhà bọn họ.
Nghe mấy người phụ nữ trongr thôn nói, ℓúc đó hai vợ chồng tôi rất đáng sợ, tóc tai tán ℓoạn, trên người còn có nhiều máu.
Có khả năng ℓãnh đạo trên xã chưa từng thấy hai vợ chồng nào điên cuồng như chúng tôi, trấn an chúng tôi trước, ℓại giáo huấn nhà kia một trận, bảo bọn họ bồi thường phí thuốc men cho cha mẹ chồng tôi và Minh Viễn.
Mẹ Từ rót cốc nước cho bà ấy.
Mẹ Lục an ủi:
“Chị dâu, chị và anh Tống làm đúng, đối phó với loại người ác như vậy phải dùng thủ đoạn phi thường, nhân từ nương tay chỉ biết bị bắt nạt hơn.”
Bà Tống thấy thông gia chẳng những không ghét bỏ bọn họ, còn rất tán thưởng bọn họ, thì thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Lục thở dài, lại nói;“Cậu là một người ăn no cả nhà không đói bụng, tôi có tận ba đứa bé đấy.
Sau này Ngưu Ngưu Bì Bì kết hôn, Đường Đường xuất giá, không phải đều cần tiền ư, chị dâu cậu mới không thể không đi ra ngoài kiếm chút tiền.”
“Không phải chứ, sao cậu có thể nói ra được mấy lời này? Một người đàn ông để vợ ra ngoài kiếm tiền, cậu không cảm thấy ngượng ngùng ư?”
Lục Tiếu Đường mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Đúng là rất ngượng ngùng, không phải là tìm cậu giúp nghĩ cách sao?”“Lão Hàn, cậu cả cậu không phải làm bên đường sắt sao, chị dâu cậu muốn lấy ít hàng từ bên tỉnh Quảng về bán, cậu xem có thể giúp dắt mối không?
Cậu yên tâm, không để cậu giúp không công, hàng kéo từ bên kia trở về, sau khi bán xong cho cậu 2 phần lợi nhuận, cậu cảm thấy thế nào.”
Hàn Thụy liếc mắt nhìn anh một cái nói: “Cậu kiếm tiền không đủ nuôi vợ con sao? Còn để chị dâu tự mình làm buôn bán.”
Lục Tiếu Đường thở dài:Trong lòng chị vô cùng cảm động, sau này các em có chuyện gì cứ gọi chị một tiếng, chị đảm bảo sẽ giúp các em.”
Mẹ Từ cười nói:
“Chị dâu, nghe chị nói khách sáo kìa, hôm nay chị giúp nhà em việc lớn như vậy, em còn chưa cảm ơn chị đâu, chị lại nói cảm ơn với bọn em.
Tiếu Nhiên là chị gái của Tiếu Đường và Tiểu Ninh, bọn họ giúp đỡ nhau không phải chuyện đương nhiên sao?”“Nơi nào cũng có bắt nạt kẻ yếu, trước đây khi bọn em bị điều xuống thôn Du Thụ cải tạo, có mấy thanh niên trí thức muốn bắt nạt bọn em, bắt bọn em làm việc giúp.
Nếu không có chú Thất và đám Tiểu Ninh, bọn em cũng phải nhẫn nhục chịu khổ.
Cho nên nói, con người sinh ra trên đời, mặt mũi gì đó, chỉ cần mình sống thoải mái, người một nhà bình an đã mạnh hơn mọi thứ.”
Bà Vương gật đầu nói:“Em nói rất đúng, là chị nghĩ sai rồi.”
…
Tống Minh Viễn, Minh Vũ và Từ An Tiểu Mạc đang ngồi thảo luận, làm thế nào bày quán vỉa hè có thể bán được nhiều quần áo hơn.
Lục Tiếu Đường chuẩn bị nói với Hàn Thụy một chuyện kéo hàng bên tỉnh Quảng về:“Đúng là ý này, hiện giờ con trai con dâu cháu đều đỗ đại học, còn có thể kiếm tiền, ngày lành của các cháu còn ở phía sau mà.”
Bà Tống cười đến thấy răng không thấy mắt, khiêm tốn nói: “Con trai con dâu đều rất hiếu thuận, cháu trai cháu gái cũng nghe lời, cháu và ông già đã cảm thấy đủ.”
Lại nói với mẹ Từ và mẹ Lục:
“Em dâu, chị nghe Minh Viễn và Tiếu Nhiên nói, bọn họ đến Bắc Kinh đều là Tiếu Đường và Tiểu Ninh giúp đỡ.
Hàn Thụy ℓiếc mắt nhìn anh với vẻ khinh thường, hỏi: “Chị dâu bán quần áo kiếm được tiền sao?”
“Buổi chiều mỗi ngày Tiểu An và Tiểu Mạc tan học đi bày quán hai tiếng, mỗi tháng còn kiếm được nhiều hơn chúng ta.”