Chương 615: Mỗi Ngày Hốt Bạc
Chương 615: Mỗi Ngày Hốt Bạc
Tả Thiên Minh sảng khoái đồng ý, bọn họ mở cửa hàng bán sỉ quần áo, ℓấy quần áo trong xưởng đó ℓà chuyện có ℓợi cho đôi bên, sao anh ta có thể không đồng ý?
Đợi bọn họ tan ℓàm xong, mấy người đi tới tiệm cơm, Tiểu Mạc và Khương Thiết Đản đã sắp xếp xong, chuẩn bị hai bàn đồ ăn, còn mua mấy chai rượu ngon.
Từ An dẫn mấy người đi cùng tới cho bọn họ ℓàm quen, trước đây đều tham gia quân ngũ ở quân khu Nam Thị, tuy không ở cùng một đội nhưng cảm thấy rất thân thiết, chỉ một ℓát mọi người đã quen thuộc, giơ ℓy rượu ℓên uống.
Tả Thiên Minh ℓại chắc chắn ℓần nữa, mình kết phường với Từ Ninh mở xưởng quần áo ℓà ℓựa chọn chính xác nhất của anh ta.
Từ An cười nói: “Anh Trương, có anh ở trong xưởng nhìn chằm chằm, chị và anh rể em đều vô cùng yên tâm.”
Anh ta lấy hai túi ra, đây là khi bọn họ tới Từ Ninh bảo đưa tiền lương cho Trương Thắng và Khương Thiết Đản.
“Anh Trương, anh Khương, đây là tiền lương và tiền thưởng cuối năm của hai anh.”
Hai người nhận lấy tiền, thấy bên trong bao là một chồng tiền dày, kinh ngạc hỏi: “Tiểu An, có phải em lầm hay không, sao nhiều tiền như vậy?”“Tiểu Mạc, em nói như vậy khách sáo quá, xưởng chúng ta có thành tích như vậy ít nhiều gì cũng nhờ ánh mắt lâu dài của chị gái em.
Nếu không có cô ấy, anh đâu có quyết đoán tự mình mở xưởng, là anh phải cảm ơn cô ấy mới đúng.”
Tiểu Mạc chạm chén với anh ta:
“Anh Tả, vậy hôm nay chúng ta không cảm ơn tới cảm ơn lui nữa, hai anh em ta uống một ly, chúc mừng xưởng quần áo của chúng ta kinh doanh phát đạt, vạn sự hài lòng.”Tiểu Mạc cầm một cốc nước, cười hì hì đi đến bên cạnh Tả Thiên Minh, giơ cốc nói:
“Anh Tả, khi ở Bắc Kinh em nghe chị gái em nói, trong xưởng có được thành tích như hiện giờ đều là anh có cách quản lý.
Hôm nay chị và anh rể em không ở đây, em lấy trà thay rượu kính anh một ly, hi vọng anh đừng ghét bỏ.”
Tả Thiên Minh vội nâng cốc rượu lên, cười nói:“Anh Trương, anh Khương, chị em nói hai anh quản lý tốt, số tiền này là chị ấy thưởng cho hai anh.”
Trương Thắng đặt tiền lên bàn, từ chối:
“Như vậy sao được? Bọn anh đã lấy hai phần tiền lương, hiện giờ lại cho nhiều tiền thưởng như thế, bọn anh không thể nhận số tiền này được.”
Khương Thiết Đản cũng nói:Trương Thắng nói chuyện xảy ra trong xưởng với bọn họ, nghĩ một lát lại nói:
“Chị dâu nhìn người rất chuẩn, con người Tả Thiên Minh này không tệ, nhân phẩm cũng không có gì đáng ngại.
Hiện giờ trong xưởng có chuyện gì anh ta đều bàn bạc với anh, bên tài vụ cũng nhìn phát hiểu ngay, trong xưởng cũng không có thân thích hay bạn bè gì cũng anh ta.
Năng lực nghiệp vụ của anh ta cũng không tệ, giá nhập vải dệt cũng rẻ hơn xưởng khác, có lẽ là dựa vào quan hệ lúc trước của anh ta.”“Bọn anh lấy tiền lương ở xưởng quần áo cũng không thấp, xưởng trưởng Tả cho bọn anh 80 tệ mỗi tháng, chỗ chị dâu cũng cho bọn anh một phần, số tiền thưởng này bọn anh tuyệt đối không thể nhận.”
Tiểu Mạc cười nhét hai phong bì vào trong tay bọn họ:
“Anh Trương, anh Khương, các anh quản lý xưởng quần áo tốt như vậy, chút tiền này tính là gì? Chị và anh rể em nói, có phải mua nhà cho các anh nữa ấy.
Hai ngày này hai anh em bọn em đều đi ra ngoài xem, mua cho mỗi anh một nhà, sau này các anh có thể ở đây cưới vợ!Mọi người nâng ly rượu lên, kêu:
“Chúc mừng xưởng quần áo của chúng ta kinh doanh phát đạt, vạn sự hài lòng, tiền vô như nước, mỗi ngày hốt bạc.”
Mọi người vui vẻ ăn bữa cơm tối, khi kết thúc, Tống Minh Viễn và Minh Vũ dẫn theo mấy anh em đưa Tả Thiên Minh về nhà.
Tiểu An và Tiểu Mạc dẫn Trương Thắng và Khương Thiết Đản vào buồng trong nói chuyện.