Chương 751: Suy Nghĩ Kỹ Hãy Làm
Chương 751: Suy Nghĩ Kỹ Hãy Làm
Em thấy chị ấy gả chồng mấy năm nay già đi nhiều, thì đau ℓòng chị ấy, cho nên không suy nghĩ chu toàn như vậy, gây ra phiền phức cho chị.t”
…
Từ Ninh vỗ bả vai hai em trai, cười tủm tỉm nói:
“Tiểu An, Tiểu Mạc, tuy chuyện ℓần này chị gái các con không so đo với các con, nhưng không đại biểu các con sai.
Sau này làm việc gì phải suy nghĩ kỹ hãy làm, cho dù muốn giúp người khác, cũng phải suy nghĩ kỹ xem bản thân có làm được hay không, đừng đồng ý rồi lại thất tín với người ta.”
Hai người nghiêm túc nói: “Con biết rồi cha, sau này chúng con nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Cha Từ mẹ Từ gật đầu, mang theo đồ đã sắp xếp trở về sân sau.
Tiểu Mạc nhìn cha mẹ trở về phòng, lấy sổ tiết kiệm trong túi ra nhỏ giọng nói:Em mua hạt giống cho thôn trước, để bọn họ trồng cây ăn quả ở đất có sản lượng thấp và trên núi.
Lại mở một trại chăn nuôi, đến lúc đó làm đồ hộp thịt kho tàu và đồ hộp trái cây.
Chị, đến lúc đó em muốn mời mấy nhân viên kỹ thuật trong xưởng chị đến thôn Du Thụ, dạy các hương thân ở đó.
Hay là em tìm mấy thanh niên thông minh hiếu học ở thôn Du Thụ, đến trong xưởng của chị học tập kỹ thuật, tiền lương không cần chị trả, em tự trả.”“Chị, anh hai, xem ông bà ngoại cho anh chị bao nhiêu tiền? Em tận 20 vạn đấy.”
Từ Ninh và Từ An đều chưa xem, nghe cậu ta nói vậy thì kinh hãi, lập tức lấy sổ tiết kiệm ra xem.
Từ An trợn to mắt nhìn số 0 phía trên, lẩm bẩm: “Ông ngoại đúng là có tiền, quà gặp mặt là 20 vạn.”
Tiểu Mạc đắc ý nói:Thực ra cậu ta đã suy nghĩ chuyện này từ lâu, bên Đông Bắc hoang vắng, thích hợp làm sản phẩm nhà nông, hiện giờ nông sản dễ bán, không lo không tìm được nguồn tiêu thụ.
Chú trưởng thôn nói thu hoạch vụ thu xong sẽ dựa theo đầu người mà phân chia, sau này không ăn chung nồi, tự mình làm.
Như vậy mỗi nhà trồng ít cây ăn quả, lại nuôi mấy con heo, đến lúc đó bán cho xưởng của cậu ta, cho dù thế nào cuộc sống vẫn sẽ tốt hơn trước.
Từ Ninh cười nói: “Đứa bé ngoan, chẳng trách năm trước em thường xuyên tới xưởng đồ hộp, hóa ra là muốn đào góc tường của chị!”“Cậu còn nói cho em tiền xây trường học cho thôn Du Thụ, chị, có phải số tiền này đủ mở một xưởng hay không?”
Từ Ninh nghiêm mặt nói:
“Tiểu Mạc, mở xưởng không phải là chuyện đơn giản, em chuẩn bị mở xưởng sản phẩm gì? Giai đoạn đầu đã quy hoạch xong hay chưa? Còn có nguồn tiêu thụ sản phẩm, có tìm được con đường chưa?”
“Chị, em chuẩn bị tốt nghiệp xong thì đến thôn Du Thụ mở xưởng đồ hộp, khi em trở về đã bàn bạc với chú trưởng thôn.Tiểu Mạc không tán thành nói: “Chị, như vậy sao có thể tính là đào góc tường? Em đây là học tập kỹ thuật của chị.”
“Được rồi, tính là học tập kỹ thuật đi! Em định khi nào mở xưởng?”
Cậu ta nghĩ một lát nói:
“Chị, em vốn định mấy năm này tiết kiệm ít tiền, tốt nghiệp đại học lại đi mở xưởng.
Nhưng ông bà ngoại và cậu cho em nhiều tiền như thế, em muốn bây giờ bắt đầu chuẩn bị.
Lại viết ℓá thư cho chị Nghênh Xuân, bảo chị ấy sắp xếp đồ, dẫn theo đứa bé tới Bắc Kinh cùng với những người đó.”
Tiểu Mạc vui sướng nói: “Dạ chị, vậy em đi viết thư ngay.”
Từ An thấy cậu ta trở về phòng, nói: “Chị, chị thật sự muốn mở xưởng với Tiểu Mạc ở thôn Du Thụ ư?”
“Đúng vậy, huyện Thành Nam không có xưởng thực phẩm, đồ hộp ở đó vận chuyển từ Tề Thị tới.
Nếu mở xưởng đồ hộp ở bên đó, huyện thành xung quanh đều tới nhập hàng, việc kinh doanh chắc chắn không tệ.”
Khi Tiểu Mạc đề nghị Từ Ninh đã chuẩn bị đầu tư, Tiểu Mạc còn phải đi học, còn ℓàm buôn bán quần áo, đâu có thời gian quản ℓý nhà xưởng?