Chương 78: Vào Huyện Thành Mua Hàng Tích Trữ
Chương 78: Vào Huyện Thành Mua Hàng Tích Trữ
Khi đạp xe trở về tay đã sắp đông cứng, sắp tới Từ Ninh không định vào huyện thành, khi sắp tới cửa cô ℓấy đồ đã chuẩn bị sẵn ra.
Từ An và Từ Mạc ngồi trên giường đất nướng hạt thông ăn, Từ Ninh vừa tiến vào Từ Mạc ℓập tức kêu ℓên:
“Chị, mau tới đây, em và anh hai đã bóc hạt thông cho chị rồi, chỉ đợi chị về ăn thôi.”
Hiện giờ cô nhàm chán sẽ ℓấy sách giáo khoa cấp 2 và cấp 3 ra đọc, tuy trước khi xuyên qua cô học đại học cũng ℓà 1985, nhưng hiện giờ cách thi đại học còn bảy tám năm, không ôn tập một chút đến ℓúc đó e rằng sẽ quên sạch.
…
Ba người vừa mới bắt đầu ăn cơm thì có tuyết rơi, ăn cơm xong Từ An rửa bát, Từ Ninh đi sắp xếp đưa đồ tới chuồng bò.
Hiện giờ là mùa lạnh nhất trong năm, ngoại trừ lão Trần sáng sớm mỗi ngày dắt xe bò, buổi chiều mang xe bò về, trên cơ bản bên chuồng bò có ít người đến, bọn họ có thể tự mình nấu ít đồ ăn.Từ Ninh cầm 10 cân bột mì, 10 cân gạo, 2.5 cân dầu đậu phộng, 2.5 cân thịt lợn rừng, một cái chân dê, 20 quả trứng vịt muối, còn có một túi rau dại, mộc nhĩ nấm, 1 cân đường đỏ, nửa cân sữa bột, 1.5 cân điểm tâm.
Cuối cùng lại lấy một chiếc áo khoác quân đội, định đưa cho ông Thất.
Khi Lục Tiếu Đường tới mang theo hai chiếc áo khoác quân đội, định cho ông Thất một chiếc, cha Từ và bác Lục một chiếc.“Tiểu An, mấy quyển truyện là chị mua cho em và Tiểu Mạc, đám Kiến Dân là bạn của bọn em, bọn em muốn cho mượn thì mượn, không cần hỏi chị.”
Từ An vui sướng gật đầu nói: “Cảm ơn chị.”
Sau khi nói xong cậu bé chạy tới nói chuyện với đám Kiến Dân, chị cậu bé đồng ý, còn bảo cậu bé có thể làm chủ, thì nghe thấy tiếng cười của mấy đứa bé.Mấy đứa bé cãi nhau ầm ĩ trên giường đất cả buổi chiều, lúc gần đi Từ An tới nói với Từ Ninh:
“Chị, đám Kiến Dân nói sắp có tuyết rơi dày, sợ đến lúc đó không thể tới tìm em chơi, bọn họ muốn mượn mấy quyển truyện về đọc.”
Từ Ninh cười sờ đầu cậu bé, nói:Từ Ninh chuẩn bị nhiều lương thực tinh, mấy người bọn họ chỉ có ông Thất mỗi năm có chút lương thực tinh.
Chân của ông Thất không được tốt, không cần xuống ruộng làm việc, chỉ cần ở chuồng bò trông mấy con bò.
Trong thôn niệm ân tình cũ của ông ta, mỗi năm đều tính công điểm cho ông ta lương thực, nhưng lương thực tinh cũng không nhiều lắm.Mẹ Từ và bác gái Lục thấy Từ Ninh tới, lập tức dẫn cô về phòng ngồi lên giường đất nói chuyện.
Từ Ninh đặt đồ lên bàn, nói với hai người:
“Mẹ, bác gái Lục, hiện giờ trời càng ngày càng lạnh, tuyết rơi nên không có ai dám lên núi, bên chuồng bò cũng không có người tới, nhân lúc này mọi người bồi bổ cơ thể thật tốt, qua tết lại phải gieo trồng vào mùa xuân, đến lúc đó sẽ rất mệt. Con lợn rừng mà anh Lục giết được còn chưa ăn hết, còn có nhiêu gà rừng và thỏ, hôm nay con lại vào huyện thành mua mấy con ngỗng, nửa con dê. Hiện giờ bọn con không thiếu đồ ăn, mọi người đừng nỡ không ăn. Con khong dám một lần mang tới quá nhiều, ăn hết con lại đưa tới. Cha con và bác Lục buổi tối còn phải cho bò ăn, cứ như vậy cơ thể không trụ được, điểm tâm này để buổi tối bọn họ đói ăn một ít.”Bởi vì ban đêm hai người phải luân phiên dậy cho bò ăn, ông Thất không lấy, bảo cha Từ và bác Lục mỗi người mặc một cái.
Từ Ninh bảo Từ An và Từ Mạc ở trong nhà, một mình cô cõng sọt đến chuồng bò.
Khi Từ Ninh đi vào phòng bếp mấy người mới ăn cơm xong, mẹ Từ và bác gái Lục đang thu dọn phòng bếp, ông Thất chân không tốt, sợ lạnh đã về phòng, cha cô và bác Lục đến sân sau lấy cỏ cho bò ăn tối.