Các tờ báo gần đây vừa chỉ trích một số lối sống tư bản và chủ nghĩa tự do đang nổi lên trong xã hội. Triệu Trân Trân và Công đoàn ngay lập tức ủng hộ điều này, kêu gọi mọi người tiết kiệm. Thật sự đây chỉ là một sự trùng hợp?
Vương Văn Quảng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn vợ, do dự vài giây rồi nói: “Trân Trân, bản kế hoạch này là một mình em làm sao?”
Triệu Trân Trân mỉm cười lắc đầu, đáp: “Không phải, có một số ý tưởng là em nghĩ ra, nhưng đến cuối cùng là do chủ tịch Lý quyết định. Ví dụ như hạng mục cắt giảm chi phí phải được chủ tịch Lý phê duyệt!”
Nói đến kinh phí hỗ trợ Công đoàn, không thể không nói mấy câu. Đại học Bình Thành có rất nhiều giảng viên, theo tỷ lệ, Công đoàn ít nhất phải có mười lăm người thuộc biên chế. Nhưng vì trường học thừa biên chế đã thẳng thừng cắt giảm một số người của Công đoàn, nên quỹ đã bị cắt đi một phần theo số lượng người. Nhưng đó vẫn chưa phải điều khó chịu nhất. Công đoàn của họ còn không có quyền tự chủ về kinh phí. Tháng chín trường sẽ tổ chức tiệc chào mừng năm học mới, cuối năm thì tổ chức tiệc chúc mừng năm mới, vân vân. Bộ Tuyên truyền đã gấp rút tổ chức rồi, nhưng đến lúc trả tiền thì lại là bên Công đoàn trả! Bộ Tuyên truyền chính vì không phải chi tiền nên mỗi lần tổ chức tiệc đều rất long trọng. Trường học có nhiều nhân tài, tự làm tiết mục không khó nhưng vẫn thích chi tiền để mời đoàn văn công của thành phố về diễn!
Chính vì vậy, Triệu Trân Trân đã nghĩ ra ý tưởng giảm một nửa kinh phí. Nếu Bộ Tuyên truyền thích chơi trội, Công đoàn cũng sẽ không tranh giành tổ chức buổi tiệc với bọn họ nữa, nhưng sau này nếu muốn Công đoàn bỏ tiền ra thì đừng có mơ! Nếu có xảy ra mâu thuẫn, họ sẽ báo cáo lên cho nhà trường về chi tiết chi tiêu của Công đoàn, đảm bảo tính chính xác từng li từng tí.
Tuy rằng kế hoạch vẫn chưa được thực hiện, nhưng riêng điểm này đã làm cho Lý Tuệ Hoa thấy rất hả hê!
Về phần tạp chí, nội tâm Lý Tuệ Hoa quả thật có chút phức tạp. Một mặt cô ấy muốn làm, nếu tạp chí được làm tốt thì đây sẽ là cơ hội để cô ấy nổi tiếng, đoán chừng các lãnh đạo ở trường cũng sẽ đăng ký lấy số. Còn nếu việc xuất bản không suôn sẻ hoặc không được mọi người đánh giá cao thì tình hình của Công đoàn sẽ còn tệ hơn nữa! Chồng của cô ấy là một người bảo thủ, cho rằng điều quan trọng nhất của con người là nói ít làm nhiều. Vốn dĩ Lý Tuệ Hoa không phải người như vậy, nhưng cuộc sống vợ chồng hai mươi năm, nói cô ấy không bị ảnh hưởng đến là không thể!
Mỗi lần cô ấy tâm sự với chồng về nỗi thất vọng trong công việc, anh luôn luôn an ủi, thư giãn một chút chẳng phải rất tốt sao?
Tiền lương sẽ chẳng ít đi, tiền thưởng cũng vậy.
Triệu Trân Trân liếc nhìn chồng, hỏi: “Văn Quảng! Sao anh lại ngơ ra vậy, anh nói đi, kế hoạch của bọn em như thế nào?”
Vương Văn Quảng nhìn nụ cười của vợ, cười nói: “Không tồi! Nhưng để cho bọn em giao bản thảo chắc ít nhất cũng phải năm sau nhỉ?”
Triệu Trân Trân gật đầu, đáp: “Đúng vậy, cái này cũng không vội. Nhưng mà thời gian lên các kì mới rất ngắn, chỉ có nửa tháng, cộng thêm một số công tác chuẩn bị khác, nếu một tháng sau khai giảng có thể xuất bản số đầu tiên cũng không tệ!”
Vương Văn Quảng ngồi cạnh vợ mình, vỗ vai cô nói: “Được rồi, đến lúc có bản thảo, em mang tới đây cho anh xem trước được không?”
Triệu Trân Trân gật đầu
Sáng chủ nhật, Triệu Trân Trân với mẹ Trương sáng sớm đã dậy dọn dẹp, hai người người tầng dưới người tầng trên đều dọn sạch sẽ, đến sàn bê tông trong sân cũng được lau đến mức sạch bóng.
Làm xong hết tất cả, mẹ Trương thì đi giặt quần áo của bọn trẻ đã thay. Triệu Trân Trân thì đi đốt lò sưởi trong phòng khách để cho bọn trẻ và Vương Văn Quảng dậy không bị lạnh, sau đó đi vào nhà bếp làm bữa sáng.