Hôm qua, Kiến Dân đòi ăn bánh bao. Triệu Trân Trân tối qua đã chuẩn bị miến, thịt đã được băm nhỏ, tất cả đã sẵn sàng, giờ chỉ cần thêm bắp cải và trộn đều. Cô tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã có một nồi bánh bao lớn được hấp chín.
Khoảng bảy giờ, ba đứa trẻ từ tầng hai đi xuống. Bánh bao đã được lấy ra khỏi nồi, xếp vào một rổ đầy ắp trên bàn ăn. Ngoài ra còn có cháo kê vàng với củ cải trộn dầu mè. Vương Kiến Dân nhìn thấy bữa sáng hôm nay thì cực kỳ đói, lấy chiếc bánh đầu tiên rồi cắn một miếng lớn.
Vương Kiến Quốc với Vương Kiến Xương cũng không kém. Ba anh em ngồi cạnh nhau ăn bánh bao một cách ngon lành, đứa nào đứa nấy đều cắn một miếng lớn, nhìn có chút tham lam ăn bánh bao mỹ vị.
Triệu Trân Trân ngồi bên cạnh nhìn bọn trẻ rất thoả mãn, nhưng đồng thời cũng có chút xót xa, không biết cuộc sống như vậy có thể kéo dài bao lâu?
Vương Văn Quảng rất nhanh đã tắm rửa xong, đến ăn cơm. Cả nhà đang vui vẻ ăn cơm, bỗng nhiên xuất hiện hai vị khách không mời mà đến.
Không ai khác chính là cháu trai của Triệu Trân Trân, hai đứa con của Triệu Truyền Sơn là Triệu Hậu Lễ và Triệu Hậu Tân.
Mặc dù rất nhiều người trong nhà máy đều biết chuyện Triệu Trân Trân chuyển công tác, nhưng không có ai nói cho hai người này biết cả, thế nên năm sáu ngày sau khi Triệu Trân Trân đi họ mới biết. Lúc đó họ có chút hoảng hốt, cảm thấy bây giờ làm việc trong nhà máy không còn chỗ dựa nữa rồi. Đồng thời cũng thấy cô của mình quá thiếu tình người, việc lớn như vậy lại không nói với bọn họ!
Nhưng kỳ thực công việc trong nhà máy quá bận, đặc biệt là đội bốc xếp của bọn họ. Dù rất muốn đến nhà thăm cô một chuyến nhưng sau ca trực mười hai tiếng đồng hồ toàn thân mệt mỏi đến tê liệt, ngay cả ăn cơm cũng không có thời gian nên mãi không thể đến thăm được. Hôm nay chủ nhiệm phân xưởng không có ở đây nên hai anh em phải xin phó chủ nhiệm nghỉ hai tiếng.
“Nhà máy bận như vậy, sao hai cậu lại ở đây?” Triệu Trân Trân đối với hai đứa cháu trai này không có thiện cảm nên thái độ cũng không nhiệt tình cho lắm.
Mặc dù trên đường đến đây Triệu Hậu Lễ và Triệu Hậu Tân đã chuẩn bị kĩ càng để hỏi cô mình, nhưng khi đến đây thấy sắc mặt hung dữ của Triệu Trân Trân có chút không dám. Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng anh lớn Hậu Lễ cũng lên tiếng: “Cô! Tại sao cô lại bị chuyển khỏi nhà máy? Chuyện như vậy cũng không nói với chúng cháu. Nếu như không phải nghe trưởng ca nói thì có khi đến giờ bọn cháu vẫn không biết!”
Triệu Trân Trân nhíu mày, thẳng thắn nói: “Chuyển công tác là ý của cấp trên. Hai người ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống đây ăn cơm. Ăn xong thì mau rời đi!”
Triệu Hậu Lễ vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Triệu Hậu Tân lại bị mùi hương của mấy cái bánh bao thu hút, lén giật giật áo của anh trai, nói: “Anh, anh không đói à?” Anh em họ tối qua làm việc mệt muốn chết, bữa tối còn chưa được ăn tử tế, buổi sáng vừa vào đến xưởng thì xin nghỉ ngay, hoàn toàn không xuống căng tin, giờ không đói mới là lạ.
Triệu Hậu Lễ trừng mắt nhìn em trai, nhưng bụng lại phát ra tiếng òng ọc.
Cuối cùng hai anh em lại ngồi xuống bàn ăn, mỗi người ăn năm cái bánh bao thịt với hai bát cháo kê. Họ ăn nhiều lại còn ăn nhanh, khiến Tiểu Kiến Xương hơi không vui.
Sau khi ăn xong, hai anh em Triệu Hậu Lễ không lập tức rời đi mà mất tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, nói ra những lời khiến người khác khó chịu.
“Cô! Mấy hôm trước ông nội gửi thư cho chúng cháu, nói là người nhà gửi đồ với thư cho cô, cô vẫn chưa hồi âm, không biết cô có nhận được không?”