Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 125 - Chương 125:

Chương 125:

Triệu Trân Trân lại nhíu mày, đúng là mấy ngày trước cô nhận được mấy cân bột ngô, cũng nhận được thư. Nhưng ông Triệu không biết chữ, thư chắc là do Triệu Truyển Hà viết. Trong thư nói năm nay mùa màng không được tốt lắm, nhưng nhiều cái phải chi cũng không ít tiền, đã vậy Vương Ngọc Hoa sắp sinh rồi, lại thêm rất nhiều chi phí. Với cả chuyện về nhà lần trước cô mua kẹo, trong thư cũng bị ông Triệu trách, vì cô mua quá nhiều kẹo cho Vương Ngọc Hoa, cô ta ăn thành nghiện rồi. Không còn cách nào mỗi tháng gia đình gia đình phải bỏ ra hai tệ để mua kẹo cho con dâu út. Triệu Trân Trân tất nhiên phải chịu khoản chi phí này! Tất nhiên, những chuyện này không tính là chuyện lớn, có chút tiền là có thể giải quyết được. Chuyện quan trọng ở đây là hôn sự của Hậu Tiên và Hậu Lễ. Hai người bọn họ đều đã là việc ở Bình Thành rồi nên bây giờ người làm cô như cô phải tìm cho hai cháu trai hai cô gái Bình Thành làm vợ. Bọn họ đều mười bảy tuổi rồi, cũng không phải là nhỏ nữa, phải tranh thủ thôi!

Khi đó Triệu Trân Trân đọc xong thư tiện tay ném xuống ao thoát nước của nhà máy. Còn bột ngô, cô cũng không thích ăn, kể cả thích ăn cô cũng không nuốt nổi! Cô đã đưa chị Tào trong đơn vị.

Triệu Trân Trân giả vờ bối rối: “Nhà gửi thư lúc nào vậy, sao cô không biết? Có chuyện gì sao?”

Tuy rằng trong thư của ông nội nhiều lần nhấn mạnh trách nhiệm của cô, Triệu Hậu Lễ lại cảm thấy rất có lý nên chẳng sợ. Nhưng dù sao cậu ta cũng mới mười bảy tuổi, đối diện với người cô không biết gì và ông chú nghiêm túc khác thường bên cạnh cũng không biết nói thế nào.

Do dự vài giây cậu ta mới nói tiếp: “Ông nội nói, thím ba sắp sinh rồi!”

Trên mặt Triệu Trân Trân hiện lên một tia châm chọc, nói tiếp: “Chuyện này tôi biết, đến lúc đó có thời gian tôi sẽ về! Sinh con cũng không tính là chuyện to tát gì. Trong nhà có bà nội, mẹ cậu với thím hai thì có thể xảy ra chuyện gì nữa chứ.”

Triệu Hậu Lễ không nói lời nào, cũng không rời đi, sắc mặt cũng thay đổi vì kìm nén, cuối cùng nói: “Cô! Ông nội nói, cháu với em cũng không còn nhỏ nữa rồi, bảo cô giúp đỡ lo liệu chuyện kết hôn!”

Triệu Trân Trân cười như không cười, nói: “Nếu mà ở quê thì hai cậu cũng không còn nhỏ nữa. Nhưng đây là Bình Thành, trong xưởng có bao nhiêu thanh niên trạc tuổi hai cậu, có mấy người đã kết hôn? Đừng quá để ý đến chuyện này, nếu hai cậu cố gắng, có lẽ sẽ có cô gái thích thôi! Năm ngoái chuyện hai cậu làm, bộ phận kiểm soát vẫn còn nhớ đó. Trong xưởng có nhiều công nhân như thế, còn không làm việc cho tử tế! Nếu nhà máy có cắt giảm biên chế thì người đầu tiên bị sa thải sẽ là hai cậu đó!”

Chủ nhiệm Tạ của phân xưởng bốc dỡ là một người tàn nhẫn. Nếu nhân viên làm việc không tốt, bất kể xuất thân như nào. Nếu sau ba ngày vẫn chưa thay đổi thái độ làm việc, anh ta lập tức quát mắng, lời nào cũng nói được, nói sa thải cũng rất nhẹ nhàng. Anh em Triệu Hậu Lễ đều đã bị mắng không dưới một lần.

Lần đầu tiên bị mắng sợ đến phát kiếp, đến lần thứ hai cũng không còn sợ nữa, về sau cũng đã quen dần rồi.

Nhưng những lời sa thải từ miệng Triệu Trân Trân lúc này, không hiểu sao so với lời mắng của giám đốc Tạ lại vô cùng sợ hãi. Triệu Hậu Lễ với Triệu Hậu Tân tuy rằng không muốn nhưng vẫn phải rời đi.

Vì chỉ xin nghỉ có hai tiếng, còn không về thì sẽ muộn mất.

Sau khi bọn họ rời đi, Triệu Trân Trân thở dài một hơi.

Vương Văn Quảng nhìn thấy sắc mặt vợ mình không tốt lắm, nói: “Trân Trân à, có một số việc không cần phải để trong lòng. Trên thế gian này rất nhiều người đều không biết thân biết phận, em tức giận với bọn họ cũng không để làm gì!

Bình Luận (0)
Comment