Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 126:

Chương 126:

Mấy ngày trước anh thấy em may quần áo mới cho Kiến Dân, chuẩn bị mặc cho dịp năm mới đúng không? Nhưng sao anh không thấy quần áo của em nhỉ. Đúng lúc anh lại có hai vé may sẵn, hay là anh dẫn em đi mua một cái áo khoác nhé?”

Triệu Trân Trân không muốn đi, vì cô đã mượn ba trăm tệ của nhà chú họ vẫn chưa trả. Bây giờ cô không muốn tiêu gì ngoài tiền ăn nữa.

Cô lắc đầu nói: “Không cần đâu! Trong tủ có mảnh vải len màu hồng, là trước đây được nhà máy phát, dài hơn ba mét, làm một chiếc áo khoác còn không hết ấy chứ!”

Vương Văn Quảng gật đầu nói: “Áo khoác không phải loại áo bình thường, phải có lớp lót bên trong, tốt hơn là tìm một nhà may chuyên nghiệp. Em đừng tự làm nữa, đi thôi! Chúng ta đi đến chỗ thầy Vũ đi, nhiều người còn đặt may từ năm trước, bây giờ đi có khi muộn rồi đấy!”

Khách quan mà nói, với tư cách là một thợ may lâu năm chuyên nghiệp, thầy Vũ không chỉ giỏi hơn Triệu Trân Trân mà còn giỏi hơn nhiều thợ may bình thường. Tất nhiên, chi phí cũng sẽ cao hơn một chút. Một cái áo khoác là sáu đồng, nếu dùng các phụ kiện, chẳng hạn như nút áo và lớp lót cũng phải trả thêm phí.

Triệu Trân Trân liếc nhìn chồng, Vương Văn Quảng vẫn khăng khăng, xem ra là quyết tâm muốn chi tiền nên cô cũng cười không nói gì nữa.

Mẹ Trương ở nhà trông mấy đứa nhỏ, hai vợ chồng một trước một sau đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài đã gặp một cơn gió lạnh thấu xương.

Mấy ngày trước trời vừa đổ một trận tuyết lớn, tuyết trên đường vẫn chưa tan hết. Vương Văn Quảng kéo khăn quàng cổ cho vợ, nắm tay cô tránh những vũng nước đọng trên mặt đất.

Mặc dù thời tiết không tốt, nhưng chắc là sắp sang năm mới rồi, nên trên đường khá ít người qua lại, Cũng có một số người gánh hàng trong đựng trong thúng đi bán. Triệu Trân Trân nắm chặt tay chồng, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Một người bán kẹo hồ lô khiêng gánh hàng đi qua, cô không nhịn được mà quay lại nhìn.

Vương Văn Quảng lập tức gọi người bán hàng lại và mua hai xâu kẹo. Hai vợ chồng vừa đi vừa ăn, cười như hai đứa trẻ.

Vương Văn Quảng chưa bao giờ nghĩ hoá ra việc chăm sóc ba đứa trẻ và thỉnh thoảng giúp mẹ Trương chăm sóc đứa thứ tư rõ ràng nghe có vẻ đơn giản nhưng lại mệt mỏi và phiền phức đến vậy.

Tất nhiên, phải thừa nhận cũng có cái vui nhưng nhìn chung việc chăm sóc con cái trong kì nghỉ đông chỉ tốt hơn so với việc xử lý những công việc tẻ nhạt ở trường học một chút.

Ví dụ như hôm nay, buổi sáng Triệu Trân Trân dậy sớm rồi đến phòng sách rồi phớt lờ mọi thứ. Đến khoảng sáu rưỡi thì Tiểu Kiến Minh đột nhiên tỉnh dậy rồi oà khóc. Vương Văn Quảng không nỡ rời chiếc chăn ấm mà tỉnh dậy, vụng về thay tã cho con. Dù đã thay tã nhưng đứa bé vẫn khóc, có điều giọng đã dịu đi một chút.

Vương Văn Quảng đành bế cậu nhóc lên dỗ nó. Anh không nói được lời dỗ dành trẻ con, đành phải đi đi lại lại trong phòng ngủ, ước chừng khoảng năm sáu mươi vòng. Nhưng Tiểu Kiến Minh không những không nín khóc mà còn khóc to hơn khiến anh bối rối. Bỗng nhiên anh nhớ ra chắc cậu nhóc đói rồi.

Anh không muốn làm phiền Triệu Trân Trân, nên bế cậu nhóc xuống bếp tìm mẹ Trương.

Mẹ Trương đeo tạp dề đang làm bữa sáng, nhìn thấy Tiểu Kiến Minh chỉ mặc một chiếc áo mỏng đang được bế xuống, bà sợ đến mức vội vàng tắt lửa, lau tay rồi nói: “Ôi, chắc Tiểu Kiến Minh đói bụng rồi, bây giờ bà đi pha sữa nhé. Văn Quảng, cậu bế nó lên tầng đi, như thế này rất dễ làm nó bị lạnh đó!”

Lúc này, Vương Văn Quảng mới nhận ra cậu nhóc mặc ít quá, vội cởi chiếc áo bông của mình ra quấn lại cho con rồi quay về phòng ngủ.

Tiểu Kiến Minh uống sữa xong mới yên tĩnh lại. Vừa đặt cậu nhóc trở lại nôi, Vương Văn Quảng thấy còn sớm, anh đang định đi ngủ thì Tiểu Kiến Xương đột nhiên lẹp xẹp chạy tới, vừa vào cửa đã kêu: “Mẹ, mẹ ơi!”

Bình Luận (0)
Comment