Thấy Triệu Trân Trân không có ở đây, thằng nhóc có chút không vui hỏi: “Cha, mẹ đâu?”
Vương Văn Quảng không vui, định trả lời là mẹ ở phòng sách, lại nghĩ đến nhiệm vụ của mình, anh hỏi: “Con có chuyện gì?”
Vương Kiến Xương nhìn cha vài giây, ngập ngừng nói: “Cha, lưng con ngứa quá!”
Vương Văn Quảng vẫy vẫy thằng nhóc, nói: “Lại đây, nằm trên giường đi, cha gãi cho được không?”
Tiểu Kiến Xương không chịu đi qua, bĩu môi nói: “Cha! Con muốn đi tắm!”
Vương Văn Quảng nghe Triệu Trân Trân nói, Tiểu Kiến Xương từ nhỏ đã thích sạch sẽ. Mùa hè thằng nhóc phải tắm hai lần, mùa đông trước khi đi ngủ cũng phải tắm qua, nếu chưa tắm thì sáng hôm sau phải tắm bù.
Rèn luyện thói quen vệ sinh sạch sẽ cho con nhỏ là tốt, Vương Văn Quảng cũng có chút ám ảnh sạch sẽ, nhưng lúc này, anh ước con mình đừng quá coi trọng điều đó như vậy.
Vương Văn Quảng do dự trên giường mấy giây rồi mới ngồi dậy, cau mày nói: “Được! Cha đưa con đi tắm. Nhưng mẹ Trương chưa kịp đun nước nóng lại không có chậu đốt than, chắc sẽ phải đợi một lúc đó!”
Vương Văn Quảng đi trước, Tiểu Kiến Xương ở đằng sau. Cả hai vội vã ra khỏi phòng ngủ, không ai quan tâm Tiểu Kiến Minh đang lăn qua lăn lại trong cũi, hai bàn tay nhỏ bé bám chặt lan can để cố gắng ngồi dậy.
Mẹ Trương nghe nói Kiến Xương sẽ đi tắm, bà vội vã ra sân lấy than, đốt một chậu than rồi để vào phòng tắm, sau đó bắt đầu đun nước nóng.
Lúc này, Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc đi xuống. Vương Văn Quảng nhìn hai anh em, tốt lắm, quần áo chỉnh tề, mặt mũi sạch sẽ. Nhưng sau khi vui mừng, anh lại nghĩ chẳng phải hai đứa nó cũng đã bảy tuổi rồi mà, cũng học lớp hai rồi, chẳng phải có thể tự chăm sóc bản thân là điều rất bình thường sao?
Vương Kiến Quốc nhìn thấy đĩa bánh hành trên bàn bếp, hỏi: “Cha, con đói, ăn cơm được chưa ạ?”
Nước tắm cũng chưa sôi, Vương Văn Quảng cũng hơi đói, gật đầu nói: “Mẹ Trương, dọn cơm thôi!”
Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc mỗi đứa ăn một cái bánh hành, ăn rất ngon miệng. Vương Văn Quảng cũng định ngồi xuống ăn, đột nhiên nhớ ra sáng nay mình chưa vệ sinh cá nhân nên đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tuy nhiên Tiểu Kiến Xương lại không đồng ý, thằng nhóc nắm chặt áo cha rồi nói: “Cha, con muốn tắm!”
Vương Văn Quảng kiên nhẫn giải thích cho thằng nhóc: “Tam Bảo, con muốn tắm phải có nước nóng, nhưng nước vẫn chưa sôi! Hơn nữa lò than cũng vừa mới đốt, phòng tắm vẫn rất lạnh. Đợi lát nữa nước sôi, lò than cũng nóng, rồi chúng ta đi tắm được không?”
Tiểu Kiến Xương nhìn hai anh, bĩu môi nói: “Con đói rồi, con muốn ăn!”
Vương Văn Quảng nhìn mái tóc rối, nước bọt dính trên mặt, ghèn mắt ở khoé mắt của thằng nhóc. Để như vậy ăn cơm là không được, anh kéo tay thằng nhóc vào nhà vệ sinh luôn.
Bỗng nhiên anh phát hiện ra những vấn đề mới!
Vương Kiến Xương đã hơn tuổi rồi, còn không chịu tự mình đánh răng! Không biết thằng nhóc lấy một chiếc ghế dài nhỏ ở đâu ra, lấy khăn tắm quấn quanh cổ chờ cha đánh răng rửa mặt cho.
Đây đều là do mẹ Trương chiều hư, làm cho thằng nhóc có thói quen xấu này rồi.
Vương Văn Quảng từ nhỏ đã được cha mẹ nghiêm khắc dạy dỗ, tất nhiên sẽ không dạy hư bọn trẻ. Anh kéo Kiến Xương dậy rồi đưa bàn chải đánh răng cho thằng nhóc để nó tự làm.
Ban đầu Vương Kiến Xương không chịu, nhưng thấy cha không quan tâm mình nữa, chỉ còn cách đi lấy nước rửa mặt. Thằng nhóc không vui mà đứng dậy, bóp ít kem đánh răng rồi đánh răng một cách vụng về. Đánh răng xong, Vương Văn Quảng bưng chậu nước cho cậu bắt cậu tự rửa mặt.
So với đánh răng, Vương Kiến Xương thích tự mình rửa mặt hơn. Khi thấy chậu nước đầy, mắt thằng nhóc lập tức sáng lên, hai tay nhỏ vươn vào chậu nước không ngừng khuấy. Rất nhanh, trên mặt nước đã nổi lên rất nhiều bong bóng.
Thằng nhóc thích tới nỗi cười khúc khích không ngừng.