Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 128 - Chương 128:

Chương 128:

Rửa mặt xong, Vương Văn Quảng không kiên nhẫn mà bôi kem dưỡng ẩm, cau mày khó chịu nói: “Kiến Xương! Cha nói con rửa mặt chứ không bảo nghịch nước! Nhanh rửa mặt, rửa xong xuống ăn cơm!”

Nhưng đối với đứa nhỏ đang thích thú nghịch nước thì sức hấp dẫn của bánh hành cũng không lớn lắm. Vương Kiến Xương không biết cha đang tức giận, nên vẫn cười ha ha nói: “Cha xem này có rất nhiều bong bóng!”

Vương Văn Quảng kiên nhẫn dỗ dành con: “Kiến Xương thích bong bóng sao, nhưng bong bóng này không đẹp. Con đi rửa mặt đi, rửa mặt xong cha sẽ pha cho con một chai nước xà phòng. Bong bóng thổi ra sẽ rất lớn và đẹp, sẽ có rất nhiều màu sắc!”

Trước kia Vương Văn Quảng cũng làm cho con bong bóng xà phòng, nhưng đã nửa năm nay không làm rồi. Vương Kiến Xương lập tức vui vẻ gật đầu, tay nhỏ hất nước lên mặt, rửa mặt qua loa, cuối cùng Vương Văn Quảng lại phải rửa mặt lần hai cho thằng nhóc.

Hai cha con cuối cùng cũng ngồi xuống bàn ăn, Vương Kiến Xương lập tức gắp một chiếc bánh hành. Vương Văn Quảng không biết vì sao lại thở dài, chuẩn bị ngồi xuống lại nhớ ra vợ mình vẫn còn trong phòng sách, thế là anh đứng dậy đi gọi cô.

Lúc này mẹ Trương đã ăn xong, cẩn thận nghe, sau đó nói: “Ôi, Vương Văn Quảng, cậu nghe thấy không, hình như là Tứ Bảo đang khóc? Để tôi đi xem xem!”

Vương Văn Quảng không còn cách nào đành đi theo lên phòng ngủ.

Tiểu Kiến Minh đã tám tháng tuổi rồi, ngủ cả một đêm, sáng dậy đã uống sữa.

Cậu nhóc ăn ngon ngủ kĩ nên tràn đầy năng lượng, có khi sẽ làm loạn. Lúc đầu cậu thấy cha và anh trai cùng đi ra ngoài, bỏ cậu nhóc lại trong cũi, trong lòng cậu nhóc có chút lo lắng nhưng lo lắng cũng chẳng thể làm gì. Dù sao cậu nhóc đến đứng dậy còn không được đừng nói là đi lại.

Nhưng Tiểu Kiến Minh không chịu thua, cậu nhóc rất có bản lĩnh, lật qua lật lại rất giỏi, lật ba trăm sáu mươi độ không vấn đề gì. Nếu có thể ngồi dậy cũng có thể ngồi được một hai giờ đồng hồ, thế nên mục tiêu của cậu nhóc là có thể ngồi dậy.

Vì vậy cậu nhóc vừa cong cái mông lên, tay nhỏ vừa dùng sức nắm lên lan can.

Sau thất bại lần thứ n, cậu nhóc cũng không khóc. Nhưng khi lật người, trọng tâm của cậu nhóc không vững nên đã bị đập đầu vào thành cũi.

Vì quá đau nên Tiểu Kiến Minh khóc òa lên.

Mẹ Trương đi vào nhìn thấy trán cậu nhóc có vết đỏ thì biết cậu nhóc bị đụng đầu rồi. Bà vội vàng ôm lấy cậu nhóc, vỗ nhẹ vào lưng cậu, nói: “Ôi, tội nghiệp Tứ Bảo của chúng ta, đừng khóc nữa, bé ngoan đừng khóc nữa!”

Sau khi dỗ được một lúc, Tiểu Kiến Minh cũng nín khóc.

Tuy nhiên thấy cũng không còn sớm nữa, mẹ Trương phải đi ra ngoài.

Đến cuối năm, mọi người sẽ sắm sửa đồ tết. Nguồn cung cấp cho các cửa hàng thực phẩm phụ và cửa hàng bán thịt dồi dào hơn ngày thường, ví dụ như cá tôm, dầu mè, kẹo, hạt óc chó,... Tuy có nhiều loại và số lượng cũng không ít nhưng vẫn không đủ cho người dân, cho nên mọi người thường xếp hàng tại các cửa hàng từ trước khi trời sáng.

Nói tóm lại, mua đồ phải tranh giành nhau.

Mẹ Trương thay tã cho Tiểu Kiến Minh xong thì đi ra ngoài với hai chiếc túi lớn.

Vương Văn Quảng mở tủ quần áo tìm một bộ quần áo bông rồi thay cho Tiểu Kiến Minh. Anh bế con đến bàn ăn rồi ngồi xuống.

Lúc này, Tiểu Kiến Xương ăn xong bữa sáng, lấy bóng ra chơi. Chơi được một lúc thì nhớ ra mình phải đi tắm, nên cậu nhóc đi đến chỗ Văn Quảng, nói: “Cha! Lúc nào cha mới cho con đi tắm?”

Vương Văn Quảng một tay bế con, tay kia đang gắp thức ăn. Sáng nay anh gần như đã dùng hết sự kiên nhẫn, nên giọng điệu không tốt lắm, qua loa nói: “Chẳng phải hôm qua mẹ con vừa cho con tắm rồi hay sao? Tối rồi hẵng nói!”

Vương Kiến Xương cảm thấy lưng mình càng ngày càng ngứa, tức giận rồi ném quả bóng trong tay đi khá cao, quả bóng đập vào cửa sổ phòng khách một cái ầm.

Bình Luận (0)
Comment