Mặc dù không vỡ kính nhưng Vương Văn Quảng rất tức giận. Anh nhìn xung quanh, đặt Tiểu Kiến Minh xuống ghế, chỉ vào đứa thứ con ba nói: “Con làm sao vậy? Cha không cho con đi tắm được vì phải trông em con! Con không vui là đập đồ hả? Đây là ở trong nhà, nếu như ở ngoài, đập hỏng đồ của người khác thì con phải đền cho người ta đó! Cái thằng bé này, sao con lại hư thế?”
Vương Văn Quảng to tiếng, biểu cảm rất tức giận, Vương Kiến Xương khóc lớn, vừa khóc vừa hét lớn: “Mẹ ơi! Mẹ ơi… Mẹ ơi!”
Thực ra, Triệu Trân Trân trốn trong phòng sách nhưng cửa vẫn mở. Cả sáng nay có chuyện gì cô đều nghe thấy hết.
Kiến Xương là một đứa trẻ bốn tuổi, bình thường thằng nhóc tức giận thì sẽ khóc đến mức dậy trời dậy đất. Triệu Trân Trân thở dài, gấp sách lại bước ra ngoài.
Nhìn thấy mẹ, Vương Kiến Xương càng khóc to hơn, thằng nhóc khóc không ra hơi, chạy về phía mẹ.
Triệu Trân Trân không dỗ, chỉ xoa đầu thằng nhóc rồi nói: “Kiến Xương, mẹ chẳng phải đã nói rồi sao, con đã bốn tuổi rồi, con lớn rồi, không thể cứ động chút là khóc được. Gặp chuyện như vậy cần phải linh hoạt, con xem, cha vừa phải trông em vừa ăn cơm, không thể đưa con đi tắm được. Lúc như thế này con hãy tìm mẹ, lần sau gặp chuyện như vậy phải tìm cách giải quyết, không được mất bình tĩnh như vậy, được không?”
Tiểu Kiến Xương nức nở gật đầu.
Triệu Trân Trân đưa con vào phòng tắm, lúc này, sự hỗn loạn của buổi sáng cũng kết thúc.
Đưa con đi tắm xong, Triệu Trân Trân ăn một cái bánh hành và trứng chiên, dọn dẹp phòng bếp một chút thì cũng đã chín giờ rưỡi rồi.
Lúc này, Kiến Dân và Kiến Quốc đang làm bài tập trên bàn ở phòng khách. Tiểu Kiến Xương mang ra rất nhiều đồ chơi, có các khối xếp hình, thẻ nhiều màu và con quay, cậu bé chơi một mình rất vui vẻ. Vương Văn Quảng thì đang trêu chọc Tiểu Kiến Minh, hai cha con làm mặt xấu xong cười vui vẻ với nhau, dường như họ rất hợp nhau.
Triệu Trân Trân cảm thấy nhẹ nhõm, lại đi vào thư phòng.
Nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, cô lại nghe thấy tiếng khóc quen thuộc của con trai út.
Lần này không đợi cô đi xuống, Vương Văn Quảng đã bế con lên với vẻ mặt bất lực và đau khổ, nói: “Vừa nãy vẫn còn rất tốt! Nói khóc là khóc. Anh đã kiểm tra tã của nó nhưng không sao cả!”
Triệu Trân Trân bế cậu nhóc, nói với chồng: “Anh đi lấy khăn nóng đi!”
Tiểu Kiến Minh uống sữa lúc bảy giờ sáng, bây giờ chắc là đói rồi. Trẻ con đói thì nhất định sẽ khóc!
Sau khi kết hôn, Triệu Trân Trân giao đứa con út cho chồng nhưng Vương Văn Quảng không chịu, anh năn nỉ: “Trân Trân! Hay em đừng học nữa được không? Buổi tối anh sẽ phụ đạo cho em, đảm bảo em sẽ giỏi hơn! Chúng ta cùng nhau trông con đi, chăm sóc bọn trẻ thực sự không phải chuyện dễ dàng gì. Mẹ Trương còn không có ở đây, không có em chắc chắn anh không làm được!”
Triệu Trân Trân hé môi cười gật đầu.
Có Triệu Trân Trân ở đây, Vương Văn Quảng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Theo ý định ban đầu, anh định vào phòng ngủ ngủ một giấc mới đúng. Nhưng sau nửa buổi sáng, anh nhận ra Triệu Trân Trân hàng ngày không hề dễ dàng gì. Bây giờ, công việc của anh bận rộn, lúc anh không bận công việc, ngoại trừ thỉnh thoảng dạy dỗ bọn trẻ thì hầu như anh đều không quan tâm đến việc chăm sóc bọn chúng. Anh luôn cảm thấy việc ấy chẳng phải việc khó khăn gì, huống chi còn có cả mẹ Trương giúp nữa!
Nhưng bây giờ anh đã biết lúc trước anh thật sự sai rồi!
Vương Văn Quảng không muốn đi nghỉ, nên nghĩ đến việc đọc sách cho Triệu Trân Trân nghe. Anh vào phòng sách tìm cuốn sách anh thích nhất của Liên Xô từ nhiều năm trước “Thép đã được tôi thế đấy”. Anh ngồi trên ghế sô pha, đọc cho Triệu Trân Trân nghe từng chữ.
Triệu Trân Trân chỉ học đến trình độ tiểu học. Khi còn ở nông thôn, ngay cả một tờ giấy nháp cô cũng không chạm vào. Nhưng từ khi lên thành phố, cô chỉ mê đọc ngữ lục và luyện thư pháp. Ngay cả khi có một công việc ổn định trong xưởng thì mỗi ngày cô chỉ nghĩ đến việc làm sao để làm tốt công việc của mình thôi, căn bản không có thời gian để đọc sách.