Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 130 - Chương 130:

Chương 130:

Sau khi kết hôn với Vương Văn Quảng, anh hy vọng cô sẽ đọc một ít. Triệu Trân Trân cũng thử đọc một vài cuốn sách, nhưng cô luôn cảm thấy thế giới trong sách quá xa vời với mình. Ngay cả màu da, màu tóc, mắt cũng khác nên cô không có hứng thú đọc tiếp.

Nhưng vào lúc này, Vương Văn Quảng dùng chất giọng từ tính đọc cho cô nghe, Triệu Trân Trân thực sự đã lắng nghe mọi thứ.

Không biết từ lúc nào một tiếng đồng hồ đã trôi đi, chớp mắt đã đến trưa. Mẹ Trương xách hai chiếc túi lớn đi vào cửa, nhìn thấy là một bức tranh hài hoà lạ thường.

Triệu Trân Trân đang bế đứa bé trông dễ thương như cục tuyết, Vương Văn Quảng ngồi cạnh nghiêm túc đọc sách cho cô nghe. Ở giữa phòng khách, Vương Kiến Xương ngồi xổm trên mặt đất và tập trung vào các khối xếp hình. Hai đứa lớn đang trên bàn làm việc dưới cửa sổ làm bài tập về nhà.

Thật là một gia đình đáng ngưỡng mộ.

Triệu Trân Trân quay đầu nhìn bà, cười nói: “Mẹ Trương về rồi sao? Bên ngoài rất lạnh đúng không?”

Thời tiết rất lạnh, nhưng mẹ Trương mặc rất dày, quần áo đệm bông đều là mới may, lắc đầu nói: “Cũng bình thường thôi, chỉ là gió hơi to một chút. Hôm nay, từ tiệm thịt cho đến tiệm cá có rất nhiều người xếp hàng, may tôi gặp được chồng của cô giáo Ngô, anh ta xếp hàng phía trước nên mua hộ luôn, không thì tôi chẳng mua được đâu!”

Triệu Trân Trân gật đầu: “Thế thì tốt quá! Cô giáo Ngô sắp sinh rồi sao?”

Mẹ Trương đem thịt với rau vào phòng bếp, nói: “Chắc chưa đâu! Theo tôi tính chắc phải tháng giêng năm sau!”

Vương Kiến Xương nghe đến cá, vội chạy tới hỏi: “Mẹ, bữa trưa chúng ta ăn cá sao?”

Mẹ Trương thuộc thế hệ lớn tuổi, những thứ tốt nhất đều muốn giữ cho đến Tết Nguyên Đán, vừa mới định từ chối thì Triệu Trân Trân đã gật đầu rồi, nói: “Được, Kiến Xương muốn ăn cá viên, cá nướng, cá hầm hay sủi cảo nhân cá?”

Vương Kiến Xương thích ăn rất nhiều thứ, đặc biệt là cá, dù thế nào cũng rất thích nên lựa chọn rất khó. Nghĩ nửa ngày trời, thằng nhóc cảm thấy rất lâu rồi chưa ăn sủi cảo nên nói: “Con muốn ăn sủi cảo nhân cá!”

Kiến Dân với Kiến Quốc nghe thấy ăn sủi cảo, cũng vui vẻ chạy tới. Kiến Quốc nói to: “Mẹ! Con cũng muốn ăn sủi cảo, con có thể giúp mẹ cán vỏ bánh!”

Kiến Dân chần chừ một lát cũng nói: “Con cũng thế!”

Triệu Trân Trân mỉm cười, nói với hai anh em: “Được, đợi chút nữa mẹ Trương nhào xong bột, sẽ để Kiến Dân với Kiến Quốc cán bột nhé được không?”

Hai đứa đồng thành nói được.

Tuy kì nghỉ đông chỉ kéo dài một tuần nhưng Triệu Trân Trân phát hiện khả năng tự học của mình tiến bộ rất nhiều. Hồi còn học tiểu học, học các bài toán của lớp ba, mặc dù Tào Lệ Quyên đã dạy rồi, nhưng có lúc cô vẫn không hiểu. Lại đến lớp năm, học hành lại càng vất vả hơn.

Hơn nửa đời người Vương Giá Hiên đã trải qua biết bao thăng trầm, dù có gặp trường hợp nào ông ta cũng có thể thản nhiên xử trí. Nhưng giờ phút này, ngồi trên sô pha trong phòng khách của nhà con trai mình, không biết vì sao ông ta thoáng thấy có chút không được tự nhiên.

Với tòa nhà chuyên gia này thì đương nhiên ông ta không xa lạ gì. Năm năm trước ông ta chuyển đi, không bao lâu sau con trai ông lại chuyển vào. Bài trí trong phòng phần lớn không có gì thay đổi, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rộng rãi sáng sủa hơn một chút.

Từ sàn nhà sạch sẽ sáng bóng đến cây cảnh xanh um tươi tốt trên bậu cửa sổ, lại đến bàn học nhỏ ngăn nắp của Kiến Dân và Kiến Quốc, cùng với gương mặt tươi cười của một nhà ngồi vây quanh bên bàn cơm ngay lúc này.

Còn cả mùi thơm mê người của hoành thánh nhỏ tam tiên lượn lờ trong không khí.

Lần đầu tiên Vương Giá Hiên thật sự cảm nhận được, cuộc sống hôn nhân của con trai hạnh phúc hơn so với tưởng tượng của họ rất nhiều.

Ông ta bưng ly trà lên uống hai ngụm, xoa xoa hai bàn tay hơi lạnh cóng, không trả lời con trai mà chào mấy đứa nhỏ: “Kiến Dân, Kiến Quốc, Kiến Xương, có nhớ ông nội không?”

Bình Luận (0)
Comment