Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 131 - Chương 131:

Chương 131:

Đối với việc ông nội đột nhiên đến nhà, mấy đứa nhỏ đều khá ngạc nhiên. Vương Kiến Quốc buông đũa xuống, không kịp lau miệng mà chạy qua, thằng bé nói: “Cháu nhớ ông nội. Ông nội ơi, sao ông đến một mình ạ, bà nội đâu rồi?”

Lại là một câu hỏi không tiện trả lời, Vương Giá Hiên chỉ có thể lựa chọn tiếp tục im lặng.

Ông ta cầm túi xách của mình lên, từ bên trong lấy ra ba bộ văn phòng phẩm giống hệt nhau, trong đó có bút chì, bút bi, bút máy, thước kẻ, tẩy và gọt bút chì, có thể nói là vô cùng đầy đủ, mỗi bộ đều có vẻ chất lượng rất tốt.

Ngoài ra, còn có một chiếc trống bỏi rất đẹp, rõ ràng là dành cho nhóc Kiến Minh.

Hai mắt Vương Kiến Dân lập tức sáng lên, đối với cậu bé những thứ khác không quá hấp dẫn, nhưng chiếc bút máy sáng bóng bên trong lại làm cho cậu bé rất thích.

Tất nhiên, bây giờ cậu bé vẫn là học sinh lớp hai, không thể sử dụng bút máy, nhưng đối với đứa trẻ tò mò, chính vì không thể dùng mới càng muốn sử dụng!

Vương Kiến Dân vội vàng lau miệng, cũng chạy tới nói: “Ông nội! Đây đều là cho chúng cháu sao?”

Vương Giá Hiên cười gật đầu nói: “Đúng vậy, cháu và Kiến Quốc, Kiến Xương đều có, mỗi người một bộ!”

Thắng nhóc Kiến Xương đã thèm nhỏ dãi bộ văn phòng phẩm xinh đẹp của hai anh mình từ lâu, vừa nghe nói mình cũng có phần, thằng nhóc tự nhiên cũng ngừng ăn hoành thánh.

Thấy ba đứa cháu đang ríu rít xung quanh mình, lúc này Vương Giá Hiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng một câu nói của cô con dâu Triệu Trân Trân ngay lập tức đưa ông ta trở lại hiện thực.

Triệu Trân Trân đưa cho ông ta một bát hoành thánh nóng hổi, cười nói: “Cha! Mau ăn cho nóng đi, có phải mẹ nhớ mấy đứa Kiến Dân nên bảo cha qua thăm không ạ?”

Tuy rằng đó là sự thật, nhưng bởi vì Tào Lệ Quyên đã sớm dặn dò nên tất nhiên ông ta không thể thừa nhận. Vì vậy ông ta kiềm lại nụ cười trên mặt, vô cùng lạnh lùng nói: “Không! Tôi tới có chuyện công việc, Văn Quảng! Đến phòng sách nói chuyện đi.”

Vương Văn Quảng còn thực sự nghĩ rằng có chuyện gì đó quan trọng, ngay lập tức giao bốn cục cưng cho vợ mình.

Mấy ngày nay, bởi vì hầu như Triệu Trân Trân ở trong phòng làm việc cả ngày, cho nên hàng ngày đều đốt lò than, đẩy cửa vào đã thấy ấm áp.

Một mình đối mặt với con trai, sự khó chịu trong lòng Vương Giá Hiên biến mất. Ông ta ngồi xuống chiếc ghế rộng trước bàn làm việc, nói với Vương Văn Quảng, “Thời cuộc gần đây con đã hiểu chưa?”

Vương Giá Hiên là một con cáo già, hơn nữa ông ta cũng hiểu rõ con trai mình. Mặc dù cũng gần bốn mươi rồi, nhưng từ nhỏ đến lớn anh chưa từng chịu khổ, đều trải qua một cách thuận lợi, đầu óc vẫn là đầu óc học thuật. Gần đây anh làm phó hiệu trưởng chắc có lẽ không dễ dàng, hơn nữa còn luôn là người ít quan tâm nhất đến chính trị, nên ông ta phải nói chuyện từ phương diện này.

Nhưng không ngờ Vương Văn Quảng lại gật đầu, trầm giọng nói: “Đúng vậy, con vẫn luôn đọc báo, cũng nói chuyện với chú Ngô, chỉ sợ sẽ có biến!”

Vương Giá Hiên hơi kinh ngạc, lập tức dùng giọng điệu khiển trách nói: “Văn Quảng à, những chuyện này không nên nói bậy! Con chưa trải qua nhiều, có khi một câu thiếu suy nghĩ cũng bị người khác lấy ra viết báo! Đặc biệt là hiện tại thân phận của con rất nhạy cảm, biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm! Không nói những chuyện khác, con có thể trở thành hiệu trưởng thì chắc chắn con có năng lực, nhưng cũng có may mắn trong đó. Nếu không, nghĩ mà xem, Dương Thành Lâm khoa Lịch sử, Mã Đức Chung khoa Vật lý, có ai có thâm niên không tốt bằng con?”

Điều này quả nhiên là sự thật, sở dĩ Vương Văn Quảng trở thành phó hiệu trưởng, đương nhiên năng lực và tư chất đều đạt, nhưng sức cạnh tranh lớn nhất vẫn là tuổi trẻ. So với hai vị chủ nhiệm đã sáu mươi tuổi thì ưu thế về tuổi tác là rất lớn, hơn nữa hiệu trưởng Hà đã chán ngấy mấy ông cộng sự toàn là người già của ông ta rồi, nhất định phải chọn một phó hiệu trưởng trẻ tuổi.

Bình Luận (0)
Comment