Vương Văn Quảng khiêm tốn gật đầu: “Con biết rồi, cha! Cha yên tâm, hiện tại trong trường bề bộn nhiều việc, ngoại trừ thỉnh thoảng nói với chú Ngô vài câu, thì căn bản không có thời gian tán gẫu. Sau này cho dù nói chuyện phiếm, con cũng sẽ không nói chuyện thời cuộc!” Vương Giá Hiên hài lòng gật đầu, lại đổi chủ đề xoay quanh vấn đề tuyển sinh của trường học.
Hai cha con trò chuyện hơn một giờ. Thấy thời gian không còn sớm, Vương Giá Hiên nói trong nhà còn có hoa cần vào chậu, nếu còn không đi sẽ muộn mất.
Vương Văn Quảng vẫn luôn nhìn theo bóng dáng cha mình biến mất trên đường phố, anh mới phản ứng lại. Tuy rằng vừa rồi có vẻ nói rất nhiều, nhưng thực tế cũng không có chuyện nào là quan trọng, không phải cha đã nói là có chuyện sao?
Mà thực tế không phải chỉ là nói chuyện vu vơ thôi à.
Hôm nay là ngày hai mươi bảy tháng chạp, còn hai ngày nữa là giao thừa. Ngày xưa dù hai nhà không gặp nhau nhiều nhưng bữa tối giao thừa luôn cùng nhau ăn cơm, đến lúc đó cả nhà họ đến nhân tiện nói chuyện luôn không phải như nhau à?
Tại sao nhất định phải đặc biệt đến một chuyến?
Tào Lệ Quyên ngồi mọc rễ ở nhà nửa buổi chiều, uống hai bình trà, sách còn chưa lật mấy trang, nhìn thấy ông bạn già vào cửa thì vội vàng hỏi: “Mấy đứa Kiến Dân đều khỏe chứ?”
Những năm gần đây Vương Giá Hiên đã lớn tuổi rồi nên không đi xe đạp nổi, bây giờ trời đông tuyết phủ lại càng không thể đi. Ông ta đợi xe buýt ở ngã tư một lúc lâu vẫn không đợi được nên đi bộ về.
Từ khu nhà tập thể đại học đến khu nhà tập thể bệnh viện cách chừng ba bốn cây số, vốn ở nhà con trai đã ấm rồi, hiện tại thân già lại lạnh cóng, đặc biệt là eo lưng đều bắt đầu đau nhức.
Ông ta không để ý đến bạn già của mình mà cầm tách trà nóng uống một hơi gần hết, ngồi xuống ghế ngừng lại một lúc mới nói: “Có thể có chuyện gì à? Lúc tôi đến đó cả nhà nó còn đang ăn hoành thánh!”
Đương nhiên Tào Lệ Quyên không hài lòng với câu trả lời này, nhưng bà ta cũng không hỏi thêm mà nói: “Lò sưởi ở buồng trong đã bật rồi, ông qua đó nằm đi, tôi xoa eo cho!”
Tay nghề xoa bóp của Tào Lệ Quyên rất giỏi, eo của Vương Giá Hiên được xoa bóp thoải mái nên ông ta chủ động kể lại cho vợ nghe từng lời mà mọi người đã nói từ khi ông ta bước vào nhà con trai cho đến khi ra về.
Nghe thấy câu nói kia của Triệu Trân Trân, Tào Lệ Quyên nhíu mày. Bà ta càng ngày càng cảm thấy cô con dâu Triệu Trân Trân này đang cố ý! Có lẽ cô nghĩ bây giờ đã không giống trước đây. Văn Quảng lên làm phó hiệu trưởng, bản thân cô cũng được chuyển đến trường đại học, bốn đứa trẻ đều thông minh dễ thương, ai nhìn thấy cũng hâm mộ hết lời khen ngợi.
Có lẽ như vậy khiến cô tự mãn đến mức không biết mình là ai nữa rồi?
Trong lòng Tào Lệ Quyên dâng lên một sự oán hận không thể tả.
Vì vậy, buổi sáng ngày giao thừa, lúc cả nhà Vương Văn Quảng Triệu Trân Trân tay xách nách mang đến nhà.Tào Lệ Quyên nhìn cháu trai thì tươi cười, nhìn con trai cũng cười, chỉ khi nhìn con dâu là bày ra vẻ mặt hầm hầm.
Triệu Trân Trân cảm thấy khó hiểu, nhưng mà cô không để bụng.
Từ khi còn rất nhỏ, cô đã nhận ra rằng mặc dù có rất nhiều người sống xung quanh mình, chẳng hạn như người trong làng, hàng xóm, họ hàng, thành viên trong gia đình, nhưng một số người hoàn toàn vô dụng, đối với những người này không cần để tâm tới. Những người còn lại có hai loại: những người hữu ích mà cô thích và những người hữu ích nhưng cô không thích.
Đối với cô mà nói, Tào Lệ Quyên là kiểu người sau.
Vì vậy, mặc kệ thái độ của mẹ chồng không tốt, chồng và các con của cô vẫn ở bên cạnh, về lễ nghĩa ứng xử Triệu Trân Trân không thể sai sót, thậm chí nụ cười trên mặt không hề nhạt đi dù chỉ một chút.