“Mẹ! Mẹ xem con cá mẹ Trương mua tươi chưa này. Mấy hôm trước mẹ làm bánh bao nhân cá, bốn cha con họ ăn rất ngon, hôm nay chúng ta cũng làm bánh bao nhân cá được không ạ?”
Tào Lệ Quyên nhìn một chút rồi gật đầu, nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn rất khó chịu: “Tôi và cha cô đã chia rất nhiều cá rồi, còn nhờ người ở bến tàu mua một ít, tươi hơn của cô. Còn gạo với thịt này, cũng không phải nhà tôi là không có, mang đến mang đi làm gì, để dành cho cháu nội của tôi ăn không phải được rồi à?”
“Mẹ ơi! Găng tay của con bóp chặt cổ quá!”
Tiểu Kiến Xương giật mạnh găng tay muốn rút ra, không ngờ càng giật càng đau, hiện tại cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng.
Tết đến, Triệu Trân Trân không chỉ may cho mỗi đứa quần áo mới mà còn làm cả găng tay bông mới. Tiểu Kiến Xương quá nghịch ngợm, suốt dọc đường đều chơi với găng tay của mình, kết quả cái dây dài trên đó bị quấn ra sau đầu, bây giờ lại dùng tay giật tất nhiên cổ sẽ bị đau. Triệu Trân Trân vội vàng cúi đầu gỡ cho con trai.
Cho nên cô căn bản không nghe thấy lời phàn nàn của Tào Lệ Quyên.
Mặc dù Triệu Trân Trân không nghe thấy, nhưng Vương Văn Quảng đang ôm bé Kiến Minh lại nghe thấy. Ban đầu anh thấy mẹ mình không vui với vợ nhưng vợ anh vẫn nói cười đã chút không thoải mái rồi, giờ lại nghe thấy những lời phàn nàn này nên nhịn không được mà nói: “Mẹ! Mấy thứ này là con bảo mẹ Trương mang đến!”
Tào Lệ Quyên trừng mắt liếc Vương Văn Quang một cái, quay đầu nhìn Tiểu Kiến Minh trong lòng con trai, nét mặt không tự chủ mà thay đổi. Bà ta cười vỗ vỗ tay với cháu trai nhỏ: “Tứ Bảo à, bao lâu rồi không tới có nhớ bà nội không nào? Mau lại đây cho bà nội ôm một chút!”
Tiểu Kiến Minh mở to đôi mắt trong veo, tươi cười với bà nội, nắm tay nhỏ giơ lên, lại chỉ vào chậu hoa mai vàng trong góc nhà.
Không thể không thừa nhận quả thật Vương Giá Hiên rất giỏi trồng hoa. Chậu hoa mai này đã trồng mấy năm rồi, cao hơn nửa người, tán rộng hơn hai người. Từng đóa hoa nở rộ trên lớp lá xanh tươi, có màu vàng nhạt, có màu hồng phấn cũng có màu đỏ thẫm. Chúng xếp chồng lên nhau tạo nên một mảng màu sắc tươi sáng đặc biệt sống động, tạo thêm không khí mùa xuân tươi vui cho cả ngôi nhà.
Tào Lệ Quyên nhìn lại theo nắm tay nhỏ của thằng nhóc, nụ cười trên mặt bà ta càng sâu. Sau khi đón lấy cháu trai nhỏ, bà ta một tay bế thằng nhóc, tay kia hái một bông hoa mai đỏ. Kiến Minh lập tức túm lấy, hai bàn tay mập mạp nắm chặt, nghiêm túc nhìn ngắm.
Lúc này, cuối cùng Tiểu Kiến Xương cũng tháo được găng tay ra, vui mừng chạy đến bên bà nội, nói: “Bà nội, cháu nhớ bà! Bà có nhớ Kiến Xương không ạ?”
Trước kia mặc dù khả năng biểu đạt bằng lời nói của Vương Kiến Xương không tốt, nhưng thật ra thằng nhóc là một đứa trẻ có thể nhớ kỹ sự việc từ rất sớm. Mặc dù trước kia thằng nhóc không có ấn tượng gì về ông bà nội, nhưng mấy tháng gần đây, nó đến nhà ông bà thường xuyên hơn. Đặc biệt là bởi vì lần nào bà nội cũng dạy cho nó, vì vậy dù mấy ngày nay Tiểu Kiến Xương không hề ồn ào muốn đến nhà ông bà, nhưng thật sự cậu cũng hơi nhớ bà nội.
Tào Lệ Quyên nghe Tiểu Kiến Xương nói như vậy, vui mừng khôn xiết. Bà một tay ôm Kiến Minh, một tay ôm Kiến Xương vào lòng, cười nói: “ y chà, Kiến Xương, cháu ngoan của bà nội, đương nhiên là bà nội nhớ cháu rồi, sao mấy ngày nay không đến thăm bà?”
Vương Kiến Xương không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, hơn nữa thằng nhóc cũng không cảm thấy mình đã lâu không đến nhà bà nội. Mấy ngày nay cha mẹ ở nhà cũng rất tốt. Mặc dù có lúc cha khiến người ta ghét bỏ, nhưng cha có thể làm bong bóng xà phòng, có thể làm một khẩu súng gỗ nhỏ, có thể xếp một chiếc xe lửa nhỏ có những chiếc bánh xe chạy cực nhanh, còn cùng thằng nhóc đánh bóng trong sân.