Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 134 - Chương 134:

Chương 134:

Cho nên, ở trong lòng Tiểu Kiến Xương, tất nhiên bà nội là một người tốt nhưng cha vẫn thú vị hơn.

Thằng nhóc gãi gãi đầu nói: “Bởi vì Kiến Xương quá bận rộn!”

Tào Lệ Quyên lập tức bị thằng nhóc làm cho buồn cười, nói: “Cháu bận rộn làm gì vậy?”

Vương Kiến Xương lại gãi đầu nói: “Cháu bận xếp hình gỗ, đánh bóng da, còn bận học chữ ngâm thơ! Không đọc thuộc lòng, cha sẽ mắng! Cháu còn phải giúp mẹ chăm sóc em trai, có một lần cha đặt em trai lên ghế, suýt nữa thì em trai ngã xuống ghế luôn!”

Tào Lệ Quyên ngay lập tức dùng ánh mắt dò hỏi nhìn con trai mình.

Chăm con mấy ngày nay Vương Văn Quảng đã hoàn toàn hết nổi nóng được nữa. Kiến Xương ở trước mặt bóc phốt anh anh cũng không hoảng, không nhanh không chậm uống ngụm trà ô long mới pha, căn bản không hề có ý định giải thích.

Tào Lệ Quyên không hài lòng, lại không thể trực tiếp nổi giận với con trai, bà ta nói với Triệu Trân Trân đang ngồi ở một bên: “Không phải cô cũng chuyển đến trường đại học rồi sao, đang trong kỳ nghỉ sao lại để Văn Quảng trông con? Đàn ông làm sao có thể cẩn thận được? Cô không chăm được, đưa qua đây tôi chăm là được!”

Kiến Dân, Kiến Quốc đang vây quanh ông nội. Kiến Xương và Tiểu Kiến Minh vây quanh bà nội. Vương Văn Quảng đang thưởng trà. Triệu Trân Trân đang nhàn rỗi ngồi bóc đậu phộng rang trên bàn ăn. Cô nhét hai hạt đậu phộng vào miệng Kiến Xương, cười nói: “Mẹ! Chắc mẹ không biết, Công đoàn bên đại học giỏi hơn bên Xưởng bông nhà nước nhiều lắm. Phần lớn đồng nghiệp đều có học vấn cấp ba, có một người còn tốt nghiệp đại học sư phạm, cho nên con hơi hoảng. Sau kỳ nghỉ thì tập trung học chương trình trung học cơ sở. Văn Quảng ở nhà cũng không có gì làm, nên giúp con trông mấy đứa nhỏ một lát.”

Vương Văn Quảng gật đầu, vội vàng nói: “Đúng vậy, mẹ, nếu không phải những ngày này chăm nom lũ trẻ, con cũng không biết thì ra Trân Trân đã vất vả như vậy!”

Để nuôi dạy một đứa trẻ đương nhiên không dễ dàng, nhưng có người phụ nữ nào không trải qua chuyện này? Ngay cả bà ta, trước khi kết hôn cũng là một tiểu thư khuê các tay không động nước. Sau khi kết hôn sinh con, cho dù có sự giúp đỡ của mẹ Trương, bà ta vẫn phải tự mình làm hết mọi việc không phải sao?

Điều quan trọng nhất là Triệu Trân Trân, một cô gái nhà quê, từ nhỏ đã quen bôn ba. Nếu không phải cô may mắn, cho dù cô vào thành phố làm công nhân thì nhiều nhất cũng kết hôn với công nhân, không phải cũng phải sinh con dưỡng cái à? Hơn nữa chắc chắn còn không có bảo mẫu phụ giúp!

Tào Lệ Quyên bĩu môi không nói gì.

Sức phá hoại của trẻ con thật sự là thiên bẩm, Kiến Minh ngắm hoa mai trong tay đủ rồi liền bắt đầu không yên thân. Hai bàn tay nhỏ xoa xoa, rất nhanh cánh hoa đã nát bấy, chỉ còn lại một cái nụ hoa cũng bị nhóc ném xuống đất.

Có lẽ thằng nhóc cho rằng mình rất mạnh mẽ nên cười ha ha.

Vương Kiến Xương cũng muốn nghịch hoa, nhưng không để ý sắc mặt bà nội đã thay đổi. Thằng nhóc bước tới kéo góc áo bà nội, nói: “Bà nội! Cháu cũng muốn hoa mai!”

Tào Lệ Quyên ngay lập tức thôi giận đáp lời nhóc, “Được, bà nội hái cho cháu!”

Vương Kiến Xương chỉ vào những bông hoa nói: “Cháu muốn màu đỏ, vàng, hồng, cháu muốn hết!”

Tào Lệ Quyên rất hào phóng, dứt khoát chọn một vài nhánh rồi ngắt xuống đưa cho cháu trai.

Tiểu Kiến Xương rất vui mừng nhận hoa, cầm nó khoe khoang với Kiến Dân và Kiến Quốc: “Anh cả, anh hai nhìn này, hoa rất đẹp đúng không?”

Kiến Dân tốt tính gật đầu, nhưng Kiến Quốc lại không đồng ý, nói: “Em trai, em không đúng rồi! Ông nội nói bông hoa đang phát triển tốt, em ngắt nó xuống nó sẽ rất đau! Có lẽ bây giờ nó đang khóc đấy, chỉ là chúng ta không nghe được thôi!”

Vương Kiến Xương ngẩn ra, thằng nhóc áp đóa hoa vào tai cẩn thận lắng nghe, nghi ngờ nói: “Nó không khóc! Thật sự không khóc!”

Bình Luận (0)
Comment