Vương Kiến Xương lại nhìn bông hoa trong tay, không biết vì sao lại không muốn chơi nữa, thằng nhóc đưa cho Tào Lệ Quyên, nói: “Bà nội! Bà cắm bông hoa vào lại đi, ông nội nói nó đau!”
Người lớn trong phòng đều bị lời nói này của thằng nhóc chọc cười.
Điều bất ngờ là lúc mười giờ hơn Thẩm Lỵ Lỵ và Chủ nhiệm Tùy đã đến nhà làm khách rồi.
Theo phong tục, sau mùng hai mới đi chúc Tết. Vốn Thẩm Lỵ Lỵ cũng định như vậy, nhưng vì cha mẹ lo lắng cô ta lớn tuổi mới mang thai đứa con đầu lòng, kiên quyết không cho cô ta một mình ở lại Bình Thành. Hai ngày này mấy anh em thay phiên nhau làm việc nhà, cuối cùng thống nhất mùng ba tết sẽ về nhà mẹ đẻ, sinh xong hết tháng ở cữ mới về.
Quyết định đột ngột, những người khác thì thôi cũng được, nhưng nhất định phải tới thăm nhà họ Vương một chuyến.
Dù Thẩm Lỵ Lỵ mới mang thai bốn tháng nhưng trông như sáu tháng vậy, vì quá béo nên cả người cũng trở nên rất sồ sề. Sau khi chào hỏi nhau, Tào Lệ Quyên không khách sáo nói: “Lỵ Lỵ, lần trước cô đã nói với con rồi, phụ nữ mang thai cần được bồi bổ thích hợp. Nhưng con như vậy thì hơi quá, không chỉ tạo nên gánh nặng cho cơ thể mà khi thai nhi quá lớn, khi sinh ra sẽ rất khó khăn! Dưỡng không tốt phải sinh mổ đấy!”
Thẩm Lỵ Lỵ có chút xấu hổ cúi đầu.
Trước khi mang thai, cô ta không phải người ham ăn, tuy dáng người không đẹp, nhưng lại gầy. Nhưng từ khi mang thai, không biết là do tâm lý hay là do nội tiết tố trong cơ thể, cô ta trở nên rất thèm ăn, vô cùng thích ăn đồ ngọt, ăn thịt.
Nếu như là gia đình bình thường thì cũng đành, bản thân cô ta và cả Chủ nhiệm Tùy đều có điều kiện kinh tế rất tốt, muốn ăn gì cũng có thể mua được. Huống chi cộng thêm cha mẹ chồng của Thẩm Lỵ Lỵ, bao nhiêu năm mong chờ, cuối cùng con trai cũng kết hôn, lại tìm được đứa con dâu tốt như Thẩm Lỵ Lỵ, vừa cưới đã mang thai! Chuyện vui đến liên tục khiến đôi vợ chồng kỹ sư già như củi khô hồi xuân, như sống lại cuộc sống mới vậy. Mỗi ngày việc lớn nhất là chăm sóc tốt cho con dâu. Bao năm qua Thẩm Lỵ Lỵ một mình tự lập quen rồi, căn bản không biết sai khiến người khác, mỗi ngày hai vợ chồng già đều sẽ suy nghĩ nấu chút đồ ăn ngon đưa qua.
Hôm nay hầm một con cá, ngày mai luộc một con gà, hôm sau hấp một nồi bánh, mỗi ngày đều thay phiên thay đổi kiểu nấu. Không những thế, ngay cả đồ ăn vặt cũng cách vài ngày mang theo một túi, đậu phộng, hạt dưa, kẹo sữa, kẹo mè, bánh quy, hạt óc chó sấy khô,… cái gì cần có đều có.
Thẩm Lỵ Lỵ chưa bao giờ có khái niệm ăn kiêng. Sau khi mang thai cô ta rất thèm ăn nên ăn rất nhiều, cộng với việc không nỡ phụ lòng tốt của nhà chồng nên cô ta càng cố gắng ăn nhiều nhất có thể. Cứ ăn uống như vậy, cơ thể không béo dần mới là lạ!
Chủ nhiệm Tùy quay đầu nhìn vợ vội vàng giải vây, anh ta cười nói: “Dì Tào, đều là lỗi của cháu và cha mẹ cháu. Chúng cháu sợ Lỵ Lỵ ăn không đủ nên bảo cô ấy ăn nhiều hơn! Sau này nhất định cháu sẽ chú ý!”
Nếu là người bình thường sẽ không tiện nói gì thêm, nhưng Tào Lệ Quyên là một bác sĩ, mà bà ta lại nhìn Thẩm Lỵ Lỵ lớn lên, nói là một nửa con gái cũng không quá. Bà ta không thể không quan tâm.
Bà ta thở dài nói: “Cháu cho rằng cho nó ăn nhiều là tốt cho nó à? Ngược lại là đang hại nó đấy! Cháu có biết thai nhi bốn tháng lớn bao nhiêu không? Nó chỉ nặng hai lạng! Đại khái lớn bằng một củ khoai tây, đối với một vật nhỏ như vậy, một quả táo với hai miếng thịt là đủ dinh dưỡng rồi!”
Bây giờ không chỉ Thẩm Lỵ Lỵ và chủ nhiệm Tùy khó tin, ngay cả Triệu Trân Trân cũng có chút bất ngờ. Cô cười xen vào: “Mẹ! Không nói đến hai người chị Lỵ Lỵ, thậm chí con nuôi bốn đứa rồi còn không biết thì ra thai nhi bốn tháng tuổi lại nhỏ như vậy!”