Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 136:

Chương 136:

Tào Lệ Quyên còn phải nể mặt chủ nhiệm Tùy, còn với con dâu của mình thì không cần, bà ta nói thẳng: “Ngày nay đều nuôi dạy con theo khoa học. Cô đó, cũng nuôi bừa bãi!”

Triệu Trân Trân ngoan ngoãn gật đầu.

Thực ra, lần mang thai đầu tiên của cô còn cực khổ hơn rất nhiều so với Thẩm Lỵ Lỵ. Chưa nói đến việc cha mẹ chồng không quan tâm, chỉ nói đến nôn nghén thôi, mỗi sáng thức dậy đều phải nôn một trận, nôn đến nỗi không còn gì trong bụng, thậm chí nôn cả mật xanh mật vàng.

Tuy nhiên, bởi vì cô mang song thai, bản thân đã gầy còn da bọc xương, không ăn thì chắc chắn không được. Cô nôn rồi vẫn phải ăn, ăn vào lại tiếp tục nôn. Có một thời gian ngắn nhìn thấy cái gì cô cũng sẽ sinh ra tâm lý chán ghét. Đến bệnh viện kê đơn uống thuốc cũng không đỡ, sau này vẫn là nhờ người dì họ đi khắp nơi tìm thuốc cổ truyền, sắc một hũ cao chanh cho cô ăn, mới từ từ đỡ bớt.

Tất nhiên, Tào Lệ Quyên không bao giờ biết những điều này.

Thẩm Lỵ Lỵ đặt đậu phộng trong tay trở lại đĩa, hơi đỏ mặt nói: “Dì Tào nói đúng, con cũng cảm thấy bây giờ con béo quá! Sau khi về con sẽ nói với cha mẹ, không để họ gửi đồ ăn mỗi ngày nữa, quá vất vả mà không cần thiết. Đồ ăn vặt con cũng không ăn nữa! Mỗi ngày trừ ba bữa, đói bụng thì uống nhiều nước nóng!”

Tào Lệ Quyên hài lòng gật đầu nói: “Đúng vậy! Nên như vậy! Nếu như không biết rõ nên ăn cái gì, ăn bao nhiêu, lát nữa dì sẽ lập danh sách cho con, con cứ việc ăn theo là được!”

Thẩm Lỵ Lỵ vui vẻ nói: “Vậy con cảm ơn dì Tào!”

Tào Lệ Quyên nhoẻn miệng cười, lại nói: “Lỵ Lỵ, giờ con vẫn đang làm việc trong phòng thí nghiệm sao? Môi trường bên trong không tốt cho sự phát triển của thai nhi, con phải xin nhà máy chuyển công tác đi!”

Thẩm Lỵ Lỵ gật đầu thưa: “Đã được chuyển đi rồi ạ, tháng trước con được chuyển đến một vị trí phi kỹ thuật.”

Cô ta muốn giữ thể diện nên không nói tỉ mỉ. Trong xưởng bây giờ nhân tài lớp lớp, vị trí trưởng phòng nghiên cứu được bao nhiêu người để mắt tới. Cô ta chỉ là tạm thời chuyển công tác, lập tức có mấy người kêu gào muốn nhảy lên rồi. Nhưng chỗ của cô ta không dễ đối phó, mặc dù xưởng hóa chất rất lớn, nhưng những nhân viên kỹ thuật cấp trung và cấp cao như Thẩm Lỵ Lỵ chưa bao giờ là một vị trí một người cả. Những vị trí kỹ thuật khác không thiếu người, cuối cùng chỉ có thể chuyển cô ta đến văn phòng nhà máy.

Ngay cả khi đến văn phòng xưởng, bởi vì cấp bậc của cô ta ở đó, không ai thực sự dám hướng dẫn cô ta làm việc, vì vậy gần đây Thẩm Lỵ Lỵ ở đơn vị cũng rất nhàn rỗi, rảnh rỗi đến hoang mang.

Tào Lệ Quyên cũng nói: “Lỵ Lỵ, bình thường con đừng quá lười biếng, càng cảm thấy nặng nề thì càng nên cố gắng đi lại. Như vậy không chỉ giúp giảm béo, thai nhi phát triển cũng tốt, đến lúc sinh cũng dễ sinh hơn!”

Hai người dì một câu con một câu, một tha thiết nhắc nhở một lắng nghe dạy bảo, ai không biết còn cho rằng bọn họ là mẹ con, chí ít cũng là mẹ chồng nàng dâu.

Bởi vì Vương Giá Hiên chỉ lo chơi đùa với hai cháu trai, Vương Văn Quảng không thể xen vào được, một mình ngồi bên cạnh uống trà, nhân tiện nghe luôn những lời hai người đối thoại.

Lẽ ra, một người là mẹ ruột của mình, một người là bạn học thuở nhỏ cùng lớp, Vương Văn Quang hẳn là không có ý kiến ​​gì. Nhưng nhìn thấy Triệu Trân Trân ở bên cạnh yên lặng ăn đậu phộng, anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Giống như hầu hết đàn ông, Vương Văn Quảng không giỏi chăm sóc người khác. Sau khi kết hôn Triệu Trân Trân mang thai, anh không thể giúp được gì nhiều, cũng không ý thức được việc chủ động làm việc nhà.

Khi mang thai hai đứa sau thì đều có mẹ Trương giúp đỡ, nhưng khi mang thai đứa trước, Triệu Trân Trân đang mang bầu còn phải làm việc nhà.

Bình Luận (0)
Comment