Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 137 - Chương 137:

Chương 137:

Một đêm anh đi công tác trở về vừa mệt vừa đói. Triệu Trân Trân đã mang thai tám tháng rồi, mặc dù nhìn từ phía sau không sao, nhưng nhìn từ phía trước, vì cô quá gầy, nhìn bụng cô có chút đáng sợ.

Cô hớn hở nấu mì cho anh ăn, nhưng vì bản thân quá ngốc nghếch lỡ tay làm đổ bát cơm, anh chưa nói lời nào mà cô đã rơi nước mắt.

Khi đó anh thật ngốc, anh chưa từng thấy Triệu Trân Trân khóc bao giờ, còn tưởng rằng cô sẽ chỉ cười chứ không khóc.

Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Khi đó người mẹ tốt của anh, một chuyên gia nổi tiếng kiêm phó viện trưởng bệnh viện nhân dân Bình Thành, sao không tốn công chỉ bảo, quan tâm đến con dâu một chút?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng dù sao Vương Văn Quảng cũng đã được giáo dục theo cách phương Tây, anh cũng cho rằng người lớn cũng cần được hành động tự do và suy nghĩ độc lập. Tuy Tào Lệ Quyên là mẹ của anh, nhưng anh không đủ tư cách để yêu cầu bà ta phải đối xử tốt với Triệu Trân Trân.

Chỉ là ít nhiều cảm thấy mất mát mà thôi.

Vương Văn Quang nhìn vợ mình, thấy cô ăn đậu phộng cũng phải cẩn thận như vậy, trong lòng anh càng thêm khó chịu. Anh đứng dậy đẩy cửa ra, hướng phòng bếp hô to: “Mẹ Trương! Cơm xong chưa ạ?”

Mẹ Trương làm bảo mẫu cho nhà họ Vương hơn nửa đời rồi, bà ấy vô cùng giỏi. Vào một ngày như ngày hôm nay, vừa có phụ nữ mang thai vừa có trẻ nhỏ, thời gian ăn uống nhất định phải sớm không được muộn. Vì vậy bà đã sớm chuẩn bị xong thịt ba chỉ và đậu khô hầm trong nồi đất. Bà ấy còn nấu một nồi cơm lớn, Tào Lệ Quyên là người miền nam thích ăn cơm, Vương Văn Quảng và mấy đứa nhỏ cũng thích ăn.

Hai con cá kho tộ, chiên một đĩa tôm, nửa con gà hấp, thêm cắt một đĩa giăm bông Tuyên Uy, món thịt cũng gần xong rồi.

Rau xanh rất đơn giản, hầm một nồi bắp cải trắng và tôm, củ cải xào sợi rắc một lớp cá ngân khô, dưa leo thái mỏng trộn dầu mè, thế là đủ rồi.

Lúc này Vương Văn Quảng thúc giục, món cuối cùng, dưa leo đã được cắt xong rồi, trộn dầu mè nữa là được, chỉ còn cần thêm gia vị. Mẹ Trương lớn tiếng đáp lại: “Cơm đã chuẩn bị xong, bây giờ ăn sao?”

Triệu Trân Trân khẽ phủi vỏ đậu phộng trên tay, đứng dậy đi vào nhà bếp để dọn thức ăn.

Sau khi ăn xong không bao lâu, hai người nhà Thẩm Lỵ Lỵ nói lời tạm biệt. Trước khi rời đi, Triệu Trân Trân lấy ra mấy bộ quần áo và mũ nhỏ cho trẻ em mà cô làm tặng cho cô ta.

Bởi vì trong nhà trữ rất nhiều vải, đồ Triệu Trân Trân dùng đều là vải chất liệu tốt, chưa kể làm khéo tay, kiểu dáng hình thức đều do cô dựa theo đồ trong cửa hàng bách hóa để làm, nhưng cũng rất hiện đại rất đẹp.

Thẩm Lỵ Lỵ cầm trên tay lật đi lật lại xem, cảm thấy rất thích.

“Ôi, Trân Trân, đây do cô tự tay thêu à? Chắc phải tốn công lắm đấy? Đẹp quá, sao cô lại khéo tay vậy chứ?”

Mặc dù Triệu Trân Trân rất bận rộn, nhưng trong đơn vị cũng không thể chỉ đọc sách. Thứ nhất như vậy quá gây chú ý, thứ hai học tập cũng cần kết hợp với làm việc và nghỉ ngơi, đôi khi đọc quá mệt mỏi, cô sẽ lấy kim chỉ ra thuận tay thêu vài món đồ nho nhỏ. Lần trước vì Thẩm Lỵ Lỵ tặng quà cho bốn đứa nhỏ nên giờ Triệu Trân Trân muốn làm ít quần áo nhỏ trẻ con.

Dù sao, đối với cô mà nói đây là một chuyện rất dễ dàng.

Triệu Trân Trân khiêm tốn lắc đầu nói: “Này có là gì đâu, luyện tập một chút là làm được ấy mà! Lần trước chị mua cho bốn đứa nhỏ ếch xanh nhỏ biết nói, mấy đứa trẻ con hàng xóm thấy thích không chịu được, hỏi tôi mua ở đâu. Tôi thuận miệng nói có lẽ cửa hàng bách hóa có bán, người ta còn thực sự đi tìm, nhưng kết quả không mua được!”

Bình Luận (0)
Comment