Tào Lệ Quyên nhíu mày nhìn nền gạch xanh trong sân, mặc dù nói trẻ con xương cốt mềm dù có va chạm một chút cũng không sao. Nhưng đây là cháu trai ruột của bà, ngã một tý bà cũng sẽ rất đau lòng!
Bởi vì món ăn đơn giản, bánh bao cũng hấp hai nồi lớn không còn việc gì bận bịu nữa. Triệu Trân Trân nhớ con trai nhỏ dặn dò mẹ Trương múc cháo gạo đã nấu chín ra rồi vội vã đi ra khỏi phòng bếp. Tiểu Kiến Minh nhìn thấy mẹ lập tức cười khanh khách, từ xa đã giơ tay muốn cô bế.
Tào Lệ Quyên đưa cháu cho con dâu hỏi: “Trân Trân, bình thường Kiến Minh chơi ở trong sân không trải đệm sao?”
Triệu Trân Trân trả lời: “Có ạ, ở chái nhà tây, để con đi lấy ạ!” Cân nhắc đến cô đang bế con không tiện, Tào Lệ Quyên cũng đi theo cô qua đó. Mẹ chồng con dâu hai người trải đệm ra sân, Tào Lệ Quyên chê không đủ mềm lại trải thêm một tấm đệm bông cũ.
Tiểu Kiến Minh vừa được thả xuống đã vội vã bắt đầu tập đi.
Tào Lệ Quyên nhìn cháu trai khi thì chổng mông từ từ bò lên, khi thì lắc lư như chim cánh cụt đi một hai bước thì cười cực kỳ vui vẻ.
Bất giác đã bảy giờ sáng rồi, hai anh em Kiến Dân và Kiến Quốc cũng vừa ngủ dậy. Bởi vì trong nhà không có phòng vệ sinh, bể nước máy được xây ở ngoài sân. Mặc dù hai đứa mặc quần áo rất chỉnh tề nhưng đầu tóc lại bù xù, đôi mắt ngái ngủ. Tay cầm bàn chải và cốc đánh răng, trên cổ vắt một chiếc khăn mặt nhỏ.
Tự nhiên lại mang lại một cảm giác buồn cười.
Vương Giá Hiên cười nhìn hai đứa cháu trai, Tào Lệ Quyên không nhìn thấy Kiến Xương thì hỏi: “Kiến Dân, Kiến Quốc nhóc ba đâu?”
Vương Kiến Quốc trả lời: “Bà nội! Em trai không chịu dậy còn đang ngủ nướng ạ!”
Nhà bọn họ bây giờ đang ở là căn nhà ngói bốn gian là do hai căn nhà hai gian rưỡi ghép lại với nhau. Trong hai gian rưỡi thì một gian rưỡi được làm thông để làm phòng khách, một gian còn lại thì hai vợ chồng Triệu Trân Trân và Tiểu Kiến Minh ở. Căn hai gian rưỡi còn lại thì một gian rưỡi làm phòng ngủ cho Kiến Dân và Kiến Quốc, một gian còn lại là mẹ Trương và Tiểu Kiến Xương ở.
Trẻ con tham ngủ là chuyện bình thường, Tào Lệ Quyên gật đầu nói: “Được rồi, hai đứa mau đánh răng rửa mặt đi, ông bà nội mua bánh rán hành và bánh thịt, tí nữa qua ăn đi!”
Kiến Dân và Kiến Quốc vừa nghe thấy có đồ ăn ngon lập tức dụi mắt nhanh chóng rửa mặt.
Mặc dù đám trẻ chuyển từ nhà công vụ sang nhà ngói không cáu kỉnh, thậm chí biểu hiện còn có chút hưng phấn. Nhưng người làm mẹ đương nhiên là hiểu con mình, thực sự thì Kiến Dân và Kiến Quốc thích ứng rất tốt, nhưng Tiểu Kiến Xương có lẽ có chút không được vui cho lắm.
Khi Triệu Trân Trân sinh cậu nhóc là sinh non và bị khó sinh, vừa mới sinh ra cậu nhóc chỉ nặng hai cân, đứa trẻ mới sinh mặt toàn nếp nhăn gầy đến da bọc xương. Đã vậy Triệu Trân Trân lại còn không đủ sữa, nhóc con không chịu uống sữa bột thường bị đói khóc suốt ngày. Cũng có thể là bẩm sinh đã yếu hơn những đứa trẻ bình thường khác. Đừng nhìn bây giờ cậu nhóc vừa trắng lại béo dáng người cũng rất cao mà nhầm. Trên thực tế cơ thể không khỏe mạnh lắm, mỗi năm ít nhất cũng bị cảm mấy lần, mỗi lần đều sốt cao mấy ngày mới khỏi.
Đứa nhỏ Kiến Xương này từ nhỏ đã thích tắm rửa, dĩ nhiên là bởi vì tạo thành thói quen tốt, nhưng cũng có liên quan đến thể chất mẫn cảm đặc thù của cậu nhóc.
Triệu Trân Trân nhớ Kiến Xương bèn lau tay ra khỏi phòng bếp.
Phòng ngủ của mẹ Trương và Kiến Xương đặt một chiếc giường đôi và một tủ chuyên dùng để đựng đồ chơi của Tiểu Kiến Xương. Cậu bé rất có tình cảm với đồ của mình, ngay cả xe đẩy gỗ đã hỏng chân, hay cái trống bỏi đã rơi mất quả lắc cũng không muốn vứt đi.