Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 197 - Chương 197:

Chương 197:

Lúc này Tiểu Kiến Xương đã dậy rồi, một mình yên lặng nghiêng người nằm trên giường, tay nhỏ nắm xe hơi nhỏ bằng gỗ chơi một mình rất ngoan.

Triệu Trân Trân kéo chiếc chăn bị cậu nhóc đạp rớt qua một bên sờ bàn chân nhỏ trắng nõn của cậu nhóc hỏi: “Kiến Xương có lạnh không?”

Vương Kiến Xương cầm xe hơi nhỏ trong tay ngồi dậy, gương mặt bánh bao nhăn lại nói: “Mẹ, người con ngứa con muốn tắm!”

Nếu phải nói điều bất tiện nhất ở nhà trệt chính là trong nhà không có phòng tắm, không chỉ đi vệ sinh phải ra ngoài sân, tắm rửa cũng rất bất tiện. Vốn dĩ vào mùa này mỗi ngày Kiến Xương đều phải tắm một lần, nhưng bây giờ vừa mới chuyển đến nhiều việc, mẹ Trương lại có tuổi rồi nên có lúc sẽ quên.

Thực ra tối qua Kiến Xương đã đòi đi tắm, nhưng cô và mẹ Trương đều đang bận chuẩn bị cỗ của hôm nay nên không chú ý đến. Vốn cô đã bảo Vương Văn Quảng đưa Kiến Xương đi tắm, nhưng kết quả Vương Văn Quảng còn chưa nấu nước nóng xong thì cậu nhóc đã lăn ra ngủ rồi.

Thực ra cũng không chỉ có Kiến Xương không thể thích ứng với cuộc sống trong nhà trệt, người không quen nhất e rằng vẫn là Vương Văn Quảng.

Có mấy lần cô tan làm về nhà nhìn thấy anh đang ngồi ngẩn người trong phòng khách, ánh mắt đó giống như người lạ vậy. Triệu Trân Trân và chồng đã kết hôn được bảy tám năm rồi tất nhiên biết rõ tính cách của anh. Vương Văn Quảng vốn là một người rất chú trọng trong việc ăn mặc dùng ở, bây giờ lại không dám mặc quá đẹp. Không chỉ ở bên ngoài mà ngay cả ở trong nhà Triệu Trân Trân cũng không cho anh mặc áo ngủ lụa, ăn uống thì còn đỡ không kém trước quá nhiều, nhưng ở và dùng thật sự kém trước quá nhiều!

Chuyển nhà một lần không những chuyển từ nhà tầng sang nhà trệt, mà rất nhiều đồ cũng biến mất theo chuyển nhà. Ví dụ như tủ lạnh, ví dụ như đồ dùng trong nhà bằng gỗ lim xinh xắn khí phái. Đương nhiên những thứ này đều đưa đến nhà cha mẹ, anh không nói gì. Nhưng tranh chữ trong nhà, trà cụ tinh tế, trang phục sang trọng anh mang về sau khi du học, ví da v.v… Còn có gia cụ kiểu tây thời thượng cũng không còn cái nào.

Hơn nữa Vương Văn Quảng biết những thứ này ở đâu, tranh chữ, trà cụ, trang phục đều bị bán lung tung cho trạm thu hồi. Mấy bộ gia cụ kiểu tây quá nặng nề cồng kềnh, dùng cũng không được mà giá tiền trạm thu hồi trả rất thấp hơn nữa còn cần tự mình mang đến đó. Triệu Trân Trân chê phiền phức dứt khoát tìm mấy sinh viên trẻ ra làm củi đốt!

Chuyện này nếu là trước đây, Vương Văn Quảng có chiều vợ đến mấy thì cũng sẽ không cho phép cô làm như vậy. Bây giờ anh biết vợ mình làm như vậy là có lý của cô, mặc dù tức đến sùi bọt mép cũng chỉ đành nhịn xuống.

Mặc dù nhịn không tức giận nhưng nụ cười trên mặt cũng ít đi.

Quần áo ngủ trên người Tiểu Kiến Xương cực kỳ mỏng, Triệu Trân Trân sợ cậu nhóc lạnh tìm quần áo của cậu nhóc nói: “Kiến Xương à, đói bụng mà đi tắm không tốt, con dậy ăn cơm đã rồi mẹ dẫn con đi tắm nhé?” Kiến Xương hài lòng gật đầu, nhớ đến chuyện tối qua liền mách mẹ: “Cha xấu tính! Cha là cha hư!”

Triệu Trân Trân tiến lên ôm con, xoa đầu cậu nhóc nói: “Kiến Xương à, gần đây cha con quá bận, về đến nhà rất mệt, chúng ta phải hiểu cho cha nhé con trai?”

Vương Kiến Xương năm tuổi không hiểu được, cậu nhóc chớp đôi mắt to nói: “Mẹ cũng rất bận mà, mẹ không mệt sao?”

Mặc dù là lời nói vô tâm của trẻ con, nhưng lập tức vành mắt Triệu Trân Trân lại ươn ướt. Cô nhanh chóng quay đầu đi, dùng mu bàn tay lau nước mắt cười hỏi con trai: “Kiến Xương, con muốn mặc áo khoác màu xanh lam hay màu xanh lá?”

Vương Kiến Xương vui vẻ chỉ áo khoác màu xanh lam, bên trên có xe hơi nhỏ Triệu Trân Trân dùng vải may lên.

Bình Luận (0)
Comment