Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 198 - Chương 198:

Chương 198:

Cả nhà ăn xong bữa sáng, Triệu Trân Trân hôn Tiểu Kiến Minh một cái, lại tắm cho Tiểu Kiến Xương xong thì đã hơn chín giờ sáng rồi, khách khứa cũng lần lượt đến nhà.

Người đến sớm nhất là gia đình hiệu phó Lương, nhưng hiệu phó Lương và giáo sư Ngô đều là người bận rộn, trường học còn một đống việc phải xử lý nên họ chỉ ngồi một lúc rồi đi.

Là người cô ruột duy nhất của Tiểu Kiến Minh nên gia đình Vương Văn Mỹ cũng đến từ rất sớm. Tinh thần của Vương Văn Mỹ tốt hơn rất nhiều so với đợt tết, cô ta mặc một chiếc áo khoác ca-rô cực kỳ thời thượng, tóc uốn sóng nước. Vừa bước vào đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, lại nhìn hai cô con gái Linh Linh và Sương Sương đi theo cũng ăn mặc như hai công chúa nhỏ.

So ra thì Chu Đức Thành ăn mặc bình thường hơn vợ nhiều, trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh đậm hơi cũ. Bất kể nhìn thấy ai trên mặt cũng nở nụ cười vô cùng khiêm tốn nhã nhặn, khác hoàn toàn với hình tượng giới tri thức có chút kiêu ngạo trước đây.

Sở nghiên cứu đã khôi phục lại dự án của Chu Đức Thành vào một tháng trước. Hơn nữa gần đây có đột phá không nhỏ, nhưng hơn hai tháng nhàn rỗi ở nhà dường như đã khiến Chu Đức Thành hoàn toàn hiểu ra, bây giờ anh ta là một người chồng, người cha tốt danh xứng với thực. Mỗi ngày đều dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhà, buổi chiều tan làm lập tức về nhà thu dọn nhà cửa, giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà. Mới đầu Vương Văn Mỹ còn cho rằng anh ta làm ra vẻ, nhưng không ngờ vậy mà duy trì mãi về sau, bây giờ cô ấy cũng thường chủ động đến giúp một tay.

Đương nhiên sự thay đổi của Chu Đức Thành không chỉ có những chuyện này, tiền lương mỗi tháng đều sẽ đưa hết cho vợ ngay sau khi nhận được.

Cho nên cho dù hai vợ chồng vẫn chưa hoàn toàn trở lại như ban đầu, nhưng ít nhất cũng khách sáo với nhau, trên cơ bản là tương kính như tân.

Tào Lệ Quyên nhìn thấy vậy thì rất vui, mặc dù trước đây bà từng có suy nghĩ để con gái li hôn, nhưng li hôn không phải là một chuyện đơn giản, sẽ không tránh được việc có người bàn bán sau lưng. Bà cả đời này háo thắng, năm xưa người vợ đầu tiên con trai lấy ra đi ngoài ý muốn, có người nói Vương Văn Quảng khắc thê bà còn khó chịu rất lâu!

“Chị! Cái áo này của chị thật đẹp, chị mua ở Thượng Hải ạ?”

Vương Văn Mỹ không ngờ Triệu Trân Trân khá biết nhìn đồ cười gật đầu nói: “Đúng vậy, em có muốn mua không? Mấy ngày nữa đơn vị bọn chị lại có người đi Thượng Hải, gửi mua một chiếc cũng không phiền!”

Triệu Trân Trân lắc đầu nhỉ giọng nói: “Em không mua đâu ạ!” Nói xong lại có chút tò mò hỏi: “Cái áo này chắc đắt lắm nhỉ?”

Vương Văn Mỹ ước chừng tiền lương của em dâu cũng phải được sáu mươi bảy mươi tệ thì lắc đầu nói: “Không đắt, chỉ bằng nửa tháng lương của em thôi!”

Sau khi Triệu Trân Trân được điều đến trường đại học quả thật lương đã tăng lên, một tháng được sáu mươi hai tệ. Ý của chị chồng là một chiếc áo khoác mỏng như vậy mà mất hơn ba mươi tệ? Giá bán lẻ vải nỉ thuần lông cừu của xưởng bông nhà nước Bình Thành là mười lăm tệ một mét, hai mét là có thể làm được một cái áo khoác rồi, thêm tiền may vá cũng chỉ hơn ba mươi tệ.

Cái áo khoác này dùng vải sling tốt hơn một chút, nhưng giá đúng thật không rẻ.

Cô cười chuyển chủ đề: “Chị, hai ngày trước Kiến Quốc không cẩn thận làm rơi cái radio, Văn Quảng không sửa được, đợi xong việc rồi chị xem giúp em một chút nhé?”

Vương Văn Mỹ gật đầu, hận không thể tháo radio ra sửa ngay bây giờ.

Hai chị em đang muốn nói chuyện thêm một lúc thì đồng nghiệp cũ ở xưởng bông nhà nước của Triệu Trân Trân đã đến. Chị Quách mặc áo khoác màu vỏ quýt hùng hổ tiến vào đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment