Mặc dù chị ta không quen hai vợ chồng Vương Giá Hiên nhưng đại khái đoán được thân phận của họ nên cười ha ha chào hỏi với hai ông bà trước, sau đó đi mấy bước đến bên cạnh Triệu Trân Trân rồi ôm lấy cô nói: “Ôi trời, chủ tịch Triệu, tôi nhớ cô chết đi được. Cô không biết đâu, từ khi cô đi công đoàn chúng ta làm gì cũng chán lắm!”
Chủ tịch mới nhậm chức của xưởng bông nhà nước chị Tào mỉm cười đưa quà cho Chu Thục Bình nói: “Tiểu Quách nói đúng đó, từ khi chủ tịch Triệu đi đừng nói là công đoàn chúng ta, ngay cả người của văn phòng xưởng cũng không quen!”
Nhắc tào tháo tào tháo đến, vừa nói dứt lời thì vợ chồng chủ nhiệm Tùy và Thẩm Lỵ Lỵ cũng đến. Thẩm Lỵ Lỵ còn bế theo đứa con mới được hai tháng tuổi. Bởi vì sinh sớm một tháng, bé con ngũ quan xinh xắn nhưng có chút gầy yếu. Đến cùng hai vợ chồng họ còn có phó xưởng trưởng của xưởng bông nhà nước Chu Quế Chi. Chu Quế Chi làm việc ở Bình Thành nhiều năm như vậy nên quen biết hai vợ chồng Vương Giá Hiên, bà ta vội vàng tiến lên hàn huyên mấy câu.
Thẩm Lỵ Lỵ mới sinh xong mặc dù còn chưa hoàn toàn hồi phục lại vóc dáng ban đầu nhưng không còn quá béo như lúc mang thai nữa, trái lại cũng có mấy phần thướt tha của phụ nữ đã có chồng, cô ta bế con đi đến: “Bác Vương, dì Tào!”
Vương Giá Hiên cười với con gái của bạn già, hiếm thấy điềm đạm nói chuyện: “Lỵ Lỵ đến rồi! Cha mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”
Thẩm Lỵ Lỵ gật đầu nói: “Đều rất khỏe ạ! Cha con nói thuốc dán mà bác và dì Tào gửi đến lần trước dùng rất tốt, còn muốn nhờ dì Tào làm thêm mấy tấm nữa!”
Tào Lệ Quyên nghe vậy lập tức nói: “Được chứ, nếu hiệu quả tốt vậy dì lại làm thêm mấy tấm nữa!”
Chủ nhiệm Tùy lo vợ mệt bèn đi đến cười nói: “Lỵ Lỵ em bế con cả chặng đường rồi, mau đưa con anh bế cho!”
Thẩm Lỵ Lỵ cười đưa con cho chồng.
Nhìn thấy cảnh này Triệu Trân Trân nhoẻn miệng cười nói: “Chị Lỵ Lỵ, nhìn vợ chồng hai người thân mật như vậy có phải là nên cảm ơn bà mai là tôi không nhỉ?”
Thẩm Lỵ Lỵ cũng cười ha ha nói: “Được thôi, cô muốn quà cảm ơn gì?”
Triệu Trân Trân còn chưa nói gì, bên kia Vương Văn Quảng đã bưng một cốc nước đến nói: “Trân Trân tối qua em hơi ho hôm nay lại dậy sớm như vậy, mau uống chút nước mật ong đi!”
Hôm nay là ngày đặc biệt nên Vương Văn Quảng không mặc quần áo cũ, anh chịu lạnh giỏi nên trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng mấy ngày trước Triệu Trân Trân tự may, phía dưới là chiếc quần vải lao động màu xanh lam, chân không đi giày da mà đi một đôi giày vải quân đội Warrior màu trắng. Mặc bộ quần áo mộc mạc như vậy lại cho người ta cảm thấy vừa có sức sống lại cực kỳ đẹp trai.
Triệu Trân Trân không nhịn được liếc nhìn chồng. Ánh nắng tươi sáng ngày xuân, anh đứng ở đó thân hình cao lớn mạnh mẽ, mày kiếm mắt sáng, lúc này trên gương mặt anh tuấn tràn đầy quan tâm.
Đột nhiên cô nhớ đến cảnh tượng hai người lần đầu gặp nhau không khỏi cắn môi cười khẽ.
Thẩm Lỵ Lỵ nghiêng đầu không nhìn Vương Văn Quảng, nhìn chăm chú vào Triệu Trân Trân đang uống nước. Đợi đối phương uống xong nửa cốc nước cô ta cười hai tiếng nói: “Trân Trân! Cô còn không biết ngượng mà nói tôi! Đúng thật là không ngờ tới, bây giờ anh Văn Quảng lại biết săn sóc người như vậy!” Trước đây, Thẩm Lỵ Lỵ từng ra sức theo đuổi Vương Văn Quảng, nhưng đáng tiếc thái độ của anh luôn lạnh nhạt không để ý đến người khác.
Bây giờ cuộc hôn nhân của cô ta rất hạnh phúc, không muốn nhắc đến chuyện cũ nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng, chuyện trên đời này quả thực không thể cưỡng cầu. Thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông mới là tốt nhất.
Triệu Trân Trân cười, vỗ vai Thẩm Lỵ Lỵ trừng mắt nhìn cô ta nói: “Chuyện đó có thể như nhau sao? Chị cũng không phải là người mai mối tôi và Văn Quảng!”