Thẩm Lỵ Lỵ cũng vỗ cô nói: “Đúng rồi, Trân Trân à, tôi đã nghĩ xong quà cảm ơn cho cô rồi!” Nói xong bế lấy con trai trong lòng chồng: “Cô làm mẹ nuôi Thần Thần có được không?”
Triệu Trân Trân đảo mắt hỏi: “Đừng nói là Thần Thần đã có một đống mẹ nuôi rồi đấy nhé?”
Thẩm Lỵ Lỵ có chút chột dạ nhưng vẫn lắc đầu, nói một cách rất kiên quyết: “Không có!”
Từ tuần thai thứ hai tám trở đi Thẩm Lỵ Lỵ sống ở nhà cha mẹ mình ở Tuyền Thành. Mặc dù bên đó là quê nhà cũng có không ít thân thích, nhưng một mình cô ta lớn lên ở Bình Thành, bạn bè đều ở bên này. Cho nên mặc dù cô ta rất muốn cho con trai mình nhận thêm mấy người mẹ nuôi nhưng khổ nỗi không có người thích hợp, cho nên ở cữ xong không lâu đã nóng lòng quay về đây.
Triệu Trân Trân hài lòng gật đầu đón lấy đứa trẻ mới được hai tháng tuổi nhìn kỹ. Mặc dù ngũ quan của cậu nhóc vẫn chưa nảy nở nhưng làn da trắng như tuyết. Cái mũi đôi môi đều rất xinh xắn, đôi mắt nhỏ mở không to nhưng trời sinh khóe mắt hất lên trông cực kỳ có sức sống.
Cô cười nói: “Được thôi, nhưng phải nói trước nha, mặc kệ sau này Thần Thần có mấy người mẹ nuôi tôi đều phải là người đứng đầu tiên!”
Thẩm Lỵ Lỵ vội vàng gật đầu đưa ra một yêu cầu ấp ủ đã lâu, cô ta nói: “Cô đã là mẹ nuôi Thần Thần rồi vậy tôi cũng làm mẹ nuôi của đám nhóc Kiến Dân luôn là được chứ gì?”
Triệu Trân Trân nhịn cười nói: “Ái chà, chị đúng là không chịu thiệt nhỉ, bỗng chốc đã nhận tới bốn người con nuôi!”
Nói xong chủ nhiệm Tùy cũng ở bên cạnh cũng bật cười theo.
Bởi vì sáng sớm đã bắt xe từ ngoại thành về thành phố, cả nhà chị chồng vẫn chưa ăn sáng, mẹ Trương nấu mấy bát mì cho bốn người họ ăn. Lúc này Vương Văn Mỹ ăn xong đi đến cũng cười nói: “Lỵ Lỵ, Thần Thần có cần mẹ nuôi nữa không? Em xem chị thế nào?”
Thẩm Lỵ Lỵ nhanh chóng gật đầu nói: “Được nha, mệnh Thần Thần của chúng ta thật tốt, nhanh như vậy mà đã có hai mẹ nuôi yêu thương rồi!”
Ba người phụ nữ trẻ đã kết hôn có rất nhiều chuyện để nói, cười cười nói nói rất náo nhiệt.
Tào Lệ Quyên đứng ở bên cạnh, bà không những nhìn thấy con trai quan tâm con dâu như vậy, còn nhìn thấy sự tương tác giữa Triệu Trân Trân với Thẩm Lỵ Lỵ và với con gái lớn Vương Văn Mỹ của mình. Đương nhiên bà cũng cho rằng quan hệ giữa người với người hài hòa là rất tốt. Nhưng Triệu Trân Trân xuất thân nông thôn, không những có người chồng xuất chúng như con trai mình mà ngay cả Thẩm Lỵ Lỵ cũng chủ động làm bạn với cô, con gái bà cũng đến góp vui, dựa vào cái gì chứ?
Tào Lệ Quyên thở dài trong lòng, nhìn thấy Tiểu Kiến Minh chơi trên thảm dường như có hơi mệt bèn đưa tay ra nói: “Tứ Bảo, đến đây bà nội bế nào!”
Nhóc con khoanh chân ngồi trên thảm, đôi mắt to đảo quanh không quan tâm bà nội lại cười với mẹ giơ tay đòi bế.
Triệu Trân Trân vội vàng đi tới bế con trai nhỏ lên chỉ Thẩm Lỵ Lỵ nói: “Tứ Bảo à, đây là mẹ nuôi của con đấy!”
Không ai chú ý đến gương mặt không vui của Tào Lệ Quyên, bà ta có chút ghen tị cũng có chút tức giận.
Rất nhanh, lãnh đạo trường, chủ nhiệm khoa và những giáo sư, giảng viên có quan hệ cá nhân khá tốt với Vương Văn Quảng ở đại học Bình Thành đều lần lượt đến. Bởi vì mọi người hầu hết đều quen biết nhau, mọi người sau một phen nhún nhường thì ngồi xuống tiếng nói chuyện liên tục không ngừng.
Mẹ Trương cầm thảm đỏ đã chuẩn bị xong từ trước ra trải trên mặt đất, bày hàng loạt những thứ như bánh bao hoa, thỏi bạc, sách, bút máy, tiền giấy, còn có ống nghe y tế Tào Lệ Quyên mang đến v.v... lên phía trên. Tiểu Kiến Minh được bế lên đầu, Tào Lệ Quyên ở bên cạnh dụ dỗ cậu nhóc: “Kiến Minh, cháu thích cái gì! Thích cái gì thì mau đến lấy đi!”