Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 201 - Chương 201:

Chương 201:

Tiểu Kiến Minh chống cánh tay ngồi dậy, nghiêng đầu đánh giá một lượt những đồ này, cuối cùng có lẽ cảm thấy thỏi bạc rất đẹp nên nắm lấy, sau đó lại do dự mấy giây giữa ống nghe bệnh và bánh bao. Cuối cùng vẫn chọn ống nghe y tế vì cậu nhóc chưa từng nhìn thấy.

Lúc này bà nội Tào Lệ Quyên vui vẻ cũng không để ý đến đau lưng đi lên ôm lấy cháu trai nhỏ, dùng sức thơm lên gương mặt mập mạp của cậu nhóc nói: “Có phải sau này Kiến Minh của chúng ta cũng muốn làm bác sĩ phải không!”

Thẩm Lỵ Lỵ nói: “Dì Tào, lần này có người kế thừa dì rồi, nói không chừng sau này Kiến Minh còn là bác sĩ giỏi hơn dì đó!”

Tào Lệ Quyên cười càng vui vẻ.

Đúng vào lúc này hai vợ chồng bí thư Tiêu xách theo quà đến nhà, hai người này mặt mày rạng rỡ khác xa so với trước kia. Bí thư Tiêu mặc một bộ kiểu áo Tôn Trung Sơn ngay ngắn mới tinh, cổ áo sơ mi màu trắng, sáp thơm bôi mái tóc bóng lưỡng, giày da dưới chân cũng được lau sáng bóng.

Chị Chu cũng không lôi thôi như trước đây, mặc áo khoác màu đỏ tía, tóc tai được chải gọn gàng. Bọn họ còn dẫn theo mấy đứa con đến, đám trẻ cũng ăn mặc hết sức đẹp.

Triệu Trân Trân nhếch môi cười, lách mình đi vào phòng bếp.

Thực ra, công đoàn bọn họ đều đã nghe nói chuyện liên quan đến nhà bí thư Tiêu gần đây. Bí thư Tiêu chuyển đến nhà ở công vụ thì không nhớ đến việc làm gương cần cù tiết kiệm nữa. Sau khi chuyển đến nhà mới, bí thư Tiêu và vợ thăm hỏi hàng xóm chung quanh, sau khi đi hết mấy nhà thì hai vợ chồng đều cảm thấy mất mặt vì sự cổ hủ của nhà mình.

Không nói ai khác nói ngay gia đình hiệu phó Ngô, trong nhà người ta trọn bộ gia cụ gỗ lim chạm trổ trông vừa thoải mái vừa khí phái! Hiệu phó Ngô ở bên ngoài thì mặc quần áo cũ sờn màu, còn ở nhà thì mặc áo sơ mi trắng và quần tây đẹp đẽ. Còn về hai vợ chồng Ngô Thanh Phương càng không cần phải nói, đồ người ta mặc, dùng đều rất tây!

Do đó cả nhà bí thư Tiêu vì đuổi kịp bước tiến của hàng xóm cũng bắt đầu theo phong cách phương tây. Đầu tiên tất nhiên là đặt mua quần áo mới cho cả nhà, sau đó là trong nhà bỗng nhiên bắt đầu chú trọng ăn uống. Trước đây cứ bữa trước ăn cải trắng với bánh canh, bữa sau thì ăn củ cải với bánh canh, bây giờ chắc chắn là không thể ăn như vậy được rồi.

Nhưng chị Chu không biết nấu cơm, bí thư Tiêu đừng nói là không biết làm, cho dù biết nấu cũng sẽ không tự mình nấu. Mẹ vợ trước của bí thư Tiêu hăng hái đứng ra, bà ta gọi cô cháu gái góa chồng từ dưới quê lên, cũng không cần tiền lương chuyên nấu cơm cho nhà bí thư Tiêu. Góa phụ này không chỉ xinh đẹp, nấu cơm cũng rất ngon, cả nhà họ Tiêu ăn uống rất vui vẻ.

Ngoài việc chị Chu có hơi chướng mắt góa phụ này.

Bí thư Tiêu đón nhận ánh mắt của mọi người tự cảm thấy rất có thể diện cười ha ha nói: “Hiệu phó Vương, chúc mừng!”

Mười giờ khách khứa đều đã đến đông đủ, lúc này ăn uống có hơi sớm, Triệu Trân Trân và mẹ Trương đặt hướng dương và kẹo lạc đã chuẩn bị trước lên bàn. Thực ra chị Lưu hàng xóm đã đến từ sớm rồi, vốn muốn nhân cơ hội lôi kéo làm quen với Triệu Trân Trân. Nhưng thực sự quá nhiều người hơn nữa đều là người có máu mặt, chị ta căn bản không dám tiếp cận, suy nghĩ dứt khoát không coi mình là khách cũng đi theo vào bếp giúp pha trà.

Chị Lưu theo sau mẹ Trương bận trước bận sau, hơn nữa thoạt nhìn hai người có vẻ rất quen thuộc nên tất nhiên là Triệu Trân Trân chú ý tới.

Triệu Trân Trân đương nhiên rất muốn thời gian có thể trôi qua một cách chầm chậm, thậm chí còn muốn thời gian cứ mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.

Chuyện này đương nhiên là không thể nào rồi, dù cho cô không muốn thì mùa hè oi bức cũng đến rất đúng hạn.

Bình Luận (0)
Comment