Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 202 - Chương 202:

Chương 202:

Bởi vì thị trưởng Trần đã phê duyệt việc triển khai hoạt động cần cù tiết kiệm ở trường học, hiệu trưởng Hà rất tích cực tham gia. Trong cuộc họp nhà trường đã nhiều lần chỉ ra việc triển khai hoạt động cần cù tiết kiệm là một hạng mục lâu dài, là chiến lược và chính sách cơ bản của Đại học Bình Thành. Mỗi một người đều phải tích cực tự suy ngẫm lại bản thân mình, kiên quyết tiêu diệt tận gốc lối sống sinh hoạt xa xỉ và những hành vi phô trương lãng phí.

Tất nhiên là sự tu dưỡng rèn luyện còn phải yêu cầu có một bản lĩnh mạnh mẽ. Lí lịch của hiệu trưởng Hà rất trong sạch, dù khi còn trẻ ông ta cũng đuổi theo làn sóng xuất ngoại đầu tiên. Lúc đó người cha đang làm quan của nhà Thanh hết sức ủng hộ ông ta ra nước ngoài, nhưng đáng tiếc lại không đi được. Trước giờ vẫn cảm thấy tiếc nuối, bây giờ xem ra không có nền tảng giáo dục du học từ nước ngoài về trái lại là một chuyện tốt.

Hiệu trưởng Hà bắt đầu với tư cách là một giáo viên bình thường, làm việc chăm chỉ nỗ lực mới từ từ từng bước trở thành hiệu trưởng. Ông ta rất trân trọng thân phận và địa vị của mình hiện tại, rất muốn ở trên cương vị này thêm mấy năm nữa. Nhưng mà ông ta không thể từ bỏ việc ở nhà công vụ giống như Vương Văn Quảng, đoán rằng dù cho ông ta có dọn ra ngoài thì cũng không ai dám vào ở nhà của ông ta, cho nên chỉ thể nỗ lực ở những phương diện khác thôi.

Suy đi nghĩ lại nhiều lần, hiệu trưởng Hà tranh thủ lúc vợ và gia đình con gái ra ngoài chơi, thanh lý hết toàn bộ những đồ nội thất đẹp đẽ, quần áo trang phục, đồ đạc linh tinh. Nói chung là các thứ mang giá trị dạng tư sản, bao gồm cả cây đàn piano của con gái.

Tuy là lần này đã gây ra một cuộc tranh cãi dữ dội trong gia đình. Con gái và con rể, thậm chí đứa cháu ngoại nhỏ đều không thèm đoái hoài đến ông ta, còn bị vợ đuổi ra phòng khách ngủ, nhưng hiệu trường Hà không hối hận chút nào cả.

Tập san của công đoàn trường bỗng trở nên nổi tiếng, số lượng in ấn tất nhiên là tăng cao lên. Cây giờ mỗi kỳ đều in hơn một ngàn quyển, ngoại trừ tặng miễn phí cho thư viện trường, lãnh đạo trường, các khoa và công đoàn giữ lại. Những cái này dùng hết gần trăm quyển, số còn lại đều bày ở hộp thư phía ngoài công đoàn để bán.

Dạng khổ giấy 16K, khoảng hai mươi trang với giá một hào, việc bán ấn phẩm mỗi tháng có thể thu được tầm một trăm tệ, số tiến này tuy không nhiều nhưng cũng đủ để chi trả tiền nhuận bút cho tác giả.

Theo yêu cầu của hiệu trưởng Hà, ở mỗi một kỳ tập san, bọn họ đều viết xoay quanh về đề tài cần cù tiết kiệm. Tuy là đề tài này rất hay, đã xuất bản rất nhiều kỳ và bản thảo cũng không ít, nhưng những người xem xét duyệt bản thảo cũng khó tránh có hơi lười biếng và không quá nhiệt tình nữa.

Mã Ái Hồng cau mày nhăn nhó, nói với người đồng nghiệp bên cạnh: “Tiểu Cao à, em xem cái bản thảo này xem. Ôi, viết khoa trương quá đấy, chị cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục làm với chủ đề này nữa, tính thu hút đã giảm rõ rệt! Tập san của kì trước có phải là vẫn còn năm mươi sáu quyển chưa bán hết đúng không?”

Tiểu Cao cũng cảm thấy cô ta nói khá hợp lý, nhưng mà việc đổi chủ đề thì không phải là những người chức vụ thấp bé như họ có thể quyết định nên chỉ cười cười đưa bản thảo qua rồi bảo: “Chị Ái Hồng, chị xem bài văn này đi, viết rất hay, có thể đưa vào chuyên mục văn nghệ không?”

Mã Ái Hồng nghiêm túc xem qua một lần, bèn vui mừng nói: “Khá tốt đó! Nội dung cũng rất hay, là một bài văn nói về hoài niệm bạn bè!”

Bình Luận (0)
Comment