Công đoàn bọn họ phân công rất rõ ràng. Mã Ái Hồng và Tiểu Cao phụ trách sơ thẩm, mỗi ngày gần đến lúc tan làm sẽ gửi những bản thảo đến cho người phụ trách duyệt bản thảo lại lần nữa là Tiểu Thẩm và Triệu Trân Trân. Nhưng bài viết này dù cho là phong cách viết hay là câu chuyện đều rất là hay, rất cảm động lòng người. Mã Ái Hồng không đợi được đến lúc tan làm nữa, trực tiếp đem bản thảo tới tìm Triệu Trân Trân.
Lúc này Triệu Trân Trân đang chau mày, nghiêm túc lật qua lật lại nhìn chồng báo giấy trên bàn.
Thực ra Mã Ái Hồng đã phát hiện nhiều lần rồi, gần đây Triệu Trân Trân này có chút kì lạ. Trước đây cô làm việc rất nghiêm túc, nhưng mấy ngày gần đây rất lười biếng. Vả lại cách lười biếng lại khác với mọi người, lúc đi làm không chăm chỉ xét duyệt bản thảo, không biết từ đâu mượn một đống giấy báo ngồi ở đây xem.
Công việc thường ngày ở công đoàn bọn họ không hẳn là quá bận, thỉnh thoảng xem báo cũng miễn cưỡng cho qua được. Nhưng mà Triệu Trân Trân một khi đã xem thì mất đến một hai tiếng đồng hồ, với lại cái tinh thần chăm chú hận không thể dí sát mắt vào tờ báo kiểu đó cũng rất hiếm khi thấy!
Tờ báo này có gì mà đáng xem cơ chứ? Không thể nào hay hơn bản thảo này đâu đúng không?
Mã Ái Hồng gõ gõ bàn, khuôn mặt có vẻ nghiêm túc nói: “Tiểu Trân! Đừng xem báo nữa, cô qua đây xem thử bài viết này như thế nào?”
Triệu Trân Trân hoàn hồn trở lại, vui vẻ cười cười, cầm lấy tờ bản thảo.
Trên thực tế, Triệu Trân Trân đã thu thập được một ít manh mối. Tuy là bây giờ vẫn chưa gióng trống khua chiêng đưa tin, Bình Thành vẫn đang yên ắng, không nghe nói bên tòa thị chính có hoạt động lớn gì. Nhưng cô biết mọi thứ đang được chuẩn bị, thậm chí có thể đã xảy ra rồi, mọi thứ sẽ đến rất nhanh.
Bất cứ chuyện nào có lần đầu tiên đều sẽ có lần thứ hai.
Từ khi đến nhà tham gia tiệc thôi nôi của cháu nội út, Tào Lệ Quyên thường xuyên cùng chồng đến nhà con trai chơi. Đôi lúc Vương Giá Hiên cần phải chăm sóc cây cảnh không đến được, bà ta tự một mình đi xe buýt đến.
Bọn trẻ rất thích bà nội, đặc biệt là Kiến Xương, bởi vì bà nội không chỉ đem đồ ngon đến mà còn dạy cậu nhóc rất nhiều điều thú vị. Bây giờ nội dung dạy học của Tào Lệ Quyên rất là linh hoạt, có nội dung về toán học, ngữ văn, còn có chút nội dung về tự nhiên sinh học. Mà giáo án mà bà ta biên soạn cũng rất thú vị, đặc biệt rất thích hợp với những đứa trẻ học giáo dục mầm non như Kiến Xương.
Giờ lên lớp cũng không dài giống như lúc trước, chỉ giống giờ học của những lớp tiểu học, một tiết chỉ giảng dạy gần bốn mươi phút, lúc nào cũng đến khi Kiến Xương cao hứng say mê nghe giảng thì bà ta kết thúc buổi học.
Lợi ích khi làm như vậy là sẽ kích thích được hứng thú học tập của bọn trẻ.
Người hưởng lợi không chỉ có mình Kiến Xương, Triệu Trân Trân tự học lớp chín nên chắc chắn sẽ gặp khó khăn. Vương Văn Quảng bận công việc, cô thường gom lại tất cả những câu cần hỏi rồi tìm đến anh để giải đáp. Bây giờ mẹ chồng thường xuyên đến chơi, đôi lúc có thể trực tiếp nhờ mẹ chồng giảng cho.
Chỉ là đến chơi đã nhiều lần, Tào Lệ Quyên phát hiện nhà con trai quá nhỏ, đặc biệt là phòng khách, đặt ghế sofa và cái bàn nhỏ uống trà cùng với bàn ăn thì không thể để thêm gì nữa. Bàn học của Kiến Dân và Kiến Quốc cũng phải để trong phòng ngủ của mình. Bà ta giảng bài cho Kiến Xương và Triệu Trân Trân cũng chỉ còn cách ngồi tạm bợ trên bàn ăn.
Bàn ăn của nhà họ là Triệu Trân Trân mượn về từ trong nhà kho ở trường, một cái bàn gỗ dài đã bong tróc sơn, nhìn không chắc chắn lại còn xấu xí. Dù cho Triệu Trân Trân đã trải một lớp vải cotton màu be nhạt xem như là khăn trải bàn, nhưng Tào Lệ Quyên vẫn cảm thấy khó chịu.