Đặc biệt là khi vô tình nghe mẹ Trương nói, những đồ gia dụng theo kiểu phương Tây ở nhà công vụ trước đây không phải là để lại cho chủ nhà hiện tại, mà là đem chặt thành củi đốt hết nên bà ta lại có thêm thành kiến với con dâu.
Tuy là những đồ gia dụng theo kiểu Tây đó đều là mang tính hình thức bên ngoài thôi chứ không đắt đỏ gì, nhưng Triệu Trân Trân làm như thế có hơi quá đáng! Nhìn xem bây giờ trong nhà của bọn họ, tuy là dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng mà từ trong ra ngoài nhà có lấy đâu ra một món đồ tốt nào không? Toàn bộ đều là những vật dụng thô sơ hư hỏng mà thôi!
Tào Lệ Quyên cảm thấy một gia đình tuy là không cần quá phô trương, nhưng mà sống qua ngày cũng cần phải có mấy món đồ tốt, nếu không thì có khác gì với những người dân thường đâu chứ?
“Trân Trân! Câu này cô làm sai rồi!”
Tào Lệ Quyên ngồi cạnh bàn ăn, chỉ tay vào câu vật lý trên tờ đề, giọng nói có chút bực dọc.
Kiến thức môn toán và ngữ văn ở trung học, bao gồm cả địa lý và lịch sử đều không quá khó. Duy chỉ có hai môn vật lý và hóa học, Triệu Trân Trân cảm thấy khá khó khăn, đặc biệt là vật lý.
Cùng lúc đó cô đang xem Kiến Xương vẽ, ngẩng đầu lên vui vẻ mỉm cười, cầm lại tờ đề kiên nhẫn xem kỹ, rồi nhẫn nại tính toán kỹ càng lại, cuối cùng lần này cũng làm đúng rồi.
Tào Lệ Quyên mãn nguyện gật gật đầu rồi bảo: “Học những thứ này không thể chỉ nhờ vào việc học thuộc lòng được, quan trọng nhất là phải dùng tư duy!”
Triệu Trân Trân lại gật gật đầu.
Mẹ Trương ngồi một bên thấy không còn sớm nữa, bế Tiểu Kiến Minh rồi nói: “Trân Trân, tôi đi nấu cơm đây, hôm nay ăn món gì?”
Sáng sớm Triệu Trân Trân đi xếp hàng ở sạp bán thịt, may mắn mua được một con vịt nên nói: “Lấy con vịt đem đi hầm, rồi xào thêm một dĩa rau là được!”
Mẹ Trương gật gật đầu, bế Kiến Minh qua cho Triệu Trân rồi đi vào nhà bếp.
Tiểu Kiến Minh nằm trong lòng mẹ cựa quậy ngồi không yên, cậu nhóc hiếu kỳ với tấm khăn trải bàn màu be, đưa hai cái tay nhỏ nhắn ra nắm lấy. Lúc đầu không một ai để ý đến, nhưng cậu nhóc vẫn rất hăng hái, không ngừng dùng tay nắm lấy. Cuối cùng kéo mạnh một cái, làm cái bàn bị kéo nghiêng, làm đổ luôn hộp mực của Tiểu Kiến Xương.
Nước mực văng vào chùm nho mà cậu nhóc đang vẽ, chùm nho màu tím bỗng chốc biến thành một màu đen xì!
Tiểu Kiến Xương tức giận vô cùng, trừng mắt nhìn em trai, nhăn nhó nói: “Mẹ ơi! Em nghịch quá!”
Mẹ Trương đã đi nấu cơm, Trân Trân lại đang bế con, Tào Lệ Quyên chỉ còn cách giúp đỡ dọn dẹp đồ đạc. Bà ta dọn tấm khăn trải bàn đi, đặt ngay ngắn lại dụng cụ vẽ tranh của Kiến Xương rồi bảo: “Tam Bảo à, lần sau bà nội mang tập tranh đẹp đến cho con có được không?”
Tiểu Kiến Xương vui vẻ gật gật đầu.
Tào Lệ Quyên ngó nhìn cái mặt bàn bị tróc sơn, cuối cùng không chịu được phải nói: “Trân Trân, trước đây lúc mấy đứa sống trong nhà ở công vụ, mấy món đồ gia dụng đó đi đâu hết rồi vậy?”
Triệu Trân Trân bế Tiểu Kiến Minh ra ngoài vườn chơi, nghe thấy hỏi câu này lập tức ngây người ra, đáp lại: “Mẹ, mẹ cũng đã biết chuyện rồi đúng không, tuy là làm vậy có chút đáng tiếc, nhưng mà bây giờ tình hình rất căng thẳng. Những món đồ gia dụng đó tuy là đẹp thật, nhưng mà nhìn qua là đã biết những người thuộc giai cấp tư sản mới sử dụng, giữ lại thì sớm muộn gì cũng là mối tai họa ngầm. Không phải mẹ cũng từng nói, Văn Quảng mới vừa lên chức hiệu phó, không biết là sẽ có bao nhiêu con mắt đang dòm ngó đến, cho nên không thể vì những chuyện nhỏ nhặt mà bị ảnh hưởng đến!”
Tào Lệ Quyên tuy là không cảm thấy tình hình quá căng thẳng, nhưng liên quan đến tiền đồ đồ của con trai, bà ta cũng không phản bác thêm nữa, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn rất khó chịu.