Triệu Trân Trân chỉ còn cách nhẫn nại giải thích thêm lần nữa: “Mẹ! E là mẹ vẫn còn chưa biết, bởi vì chủ động dọn ra khỏi nhà ở công vụ, bây giờ ở trong trường có rất nhiều lời khen Văn Quảng lắm đó! Ở tập san trường lần trước của công đoàn bọn con, Văn Quảng chính là tấm gương đầu tiên được biểu dương về cần cù tiết kiệm! Mà cũng không chỉ có mình con đem hết đồ gia dụng trong nhà đi vứt đâu, hiệu trưởng Hà còn nhẫn tâm hơn nữa, nghe nói cây đàn piano trong nhà ông ấy cũng đem đi vứt đó!”
Đương nhiên là Tào Lệ Quyên có quen biết với Hà Tề Thanh, trong trí nhớ của bà ta, Hà Tề Thanh là người rất thông minh, Vương Giá Hiên cũng nói thế. Người này tuy năng lực làm việc rất tốt, nhưng càng giỏi trong việc đứng về phe nào, lúc nào cũng có thể ngay lập tức lĩnh hội được chính sách của cấp trên, sau đó phản ứng sớm nhất.
Cũng vì thế mà năm đó dù cho Vương Giá Hiên rõ ràng là có lý lịch tốt hơn ông ta, nhưng cũng chỉ có thể làm hiệu phó.
Nếu như Hà Tề Thanh cũng làm thế thì tám chín phần là đúng rồi.
Tào Lệ Quyên lại nói: “Dù là vậy, lúc cô mượn cái bàn ở trường, không thể mượn một cái đẹp hơn sao?”
Triệu Trân Trân cười cười, mẹ chồng không hề thấy được những cái bàn hay ghế bị thiếu mất cái tay vịn hoặc cái chân, đây là cái mà cô đã chọn đi chọn lại nhiều lần. Lúc đó khi mang về cô còn tự mình kiểm tra lại, chân bàn không có vấn đề gì cả, nhưng mà đã sử dụng được một thời gian rồi, thiết nghĩ những chỗ đóng đinh cũng đã bắt đầu lỏng lẻo.
Cô bế con trai qua cho mẹ chồng rồi nói: “Cái bàn này đúng phải sửa sang lại một chút!”
Triệu Trân Trân lấy một số dụng cụ từ trong hiên nhà, nhanh chóng kiểm tra cái bàn. Quả nhiên có một cái chân bàn bị lỏng ốc vít, với lại cái chốt bàn cũng lỏng rồi, vặn ốc lại cho chặt là được, còn chốt bàn có chút khó làm. Mẹ Trương tìm được một tấm gỗ ở ngoài sân, lấy búa chẻ ra một ít, dùng lực đẩy vào trong cái miệng chốt.
Sửa sang lại một ít như thế, cái bàn đã trở nên rất chắc chắn.
Chỉ có mặt bàn bị tróc sơn là trông vẫn rất khó coi, Triệu Trân Trân kiếm một miếng vải màu xanh không sử dụng trải lên bàn, tươi cười hỏi Kiến Xương: “Tam Bảo, như vậy đã được chưa?”
Tiểu Kiến Xương gật gật đầu, đáp lại: “Mẹ giỏi quá!”
Triệu Trân Trân đắc ý cười cười.
Tào Lệ Quyên ngồi ở kế bên thầm oán trách, sửa lại cái bàn có gì mà ghê gớm chứ?
Hai mẹ chồng nàng dâu ngoại trừ có thể nói với nhau về vấn đề học tập, ngoài ra những chủ đề khác đều không hợp ý nhau, may là đã sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Giữa tháng sáu, dưới tình thế không một chút dự báo nào, tòa thị chính ở Bình Thành dưới sự đề nghị của thị trưởng Trần đã lập ra một tổ công tác độc lập. Mục đích là tìm ra bọn tư sản phá hoại đã lẫn vào trong Đảng, Chính phủ và nhân dân. Tổ cách mạng này làm việc độc lập với Chính phủ và Đảng ủy, có quyền hành chính độc lập.
Tổ trưởng tổ công tác là thư ký Trương, người rất trung thành với thị trường Trần. Sau khi anh ta trở thành tổ trưởng, ngay lập tức bỏ đi tác phong làm việc chậm chạp lười biếng, trở thành người quyết đoán mạnh mẽ. Sau khi nhậm chức thì người đầu tiên mà anh ta thẩm tra là phó thị trưởng Mã.
Người phó thị trưởng nữ này là người gốc Bình Thành, cũng là từ đơn vị cơ sở từ từ thăng tiến lên, có tiếng tốt trong quần chúng. Bởi vì chuyên quản lý về tài chính, càng được những người phụ trách trong đơn vị ở khắp nơi trong Bình Thành xem là thần tài. Cũng vì thế nên thường ngày phó thị trưởng Mã nói chuyện và làm việc đều có tác phong rất bá đạo, dù cho gặp phải cấp trên như thị trưởng Trần đây, cũng không bao giờ kiềm chế chút nào.