Hai người trao đổi vui vẻ về vấn đề chế biến lạp xưởng và thịt xông khói chừng mười phút, cuối cùng Triệu Trân Trân tìm một tờ giấy ghi lại tỷ lệ gia vị ướp thịt.
Phó xã trưởng Tôn còn nói: “Bây giờ trời quá nóng nên không thể làm được, chờ qua tết Trung thu trời giá rét, có thể một lần làm nhiều một chút. Đến cuối năm lại làm thêm mẻ nữa, cơ bản là đủ ăn đến năm sau rồi!”
Triệu Trân Trân gật đầu, cô đang định nói thêm gì đó thì Tiểu Kiến Xương đã mặc xong quần áo chuẩn bị đi nhà trẻ đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ ơi, tối nay có thể ăn cơm thịt hấp không ạ?”
Ngay cả Tiểu Kiến Minh nghe được anh trai nói vậy cũng nói từng chữ không rõ: “Ăn ~ thịt ~ thịt!” Bây giờ dạ dày của cậu nhóc vẫn còn quá yếu ớt, Triệu Trân Trân không dám cho cậu nhóc ăn cả miếng thịt, mỗi lần đều băm thành thịt băm rồi làm thành thịt viên, viên thịt lớn chừng hạt đào. Mỗi lần Tiểu Kiến Minh có thể ăn hai viên, hơn nữa còn rất thích ăn canh thịt.
Nhưng từ sau khi mẹ Trương nghỉ việc thì buổi sáng Triệu Trân Trân không rảnh đến cửa hàng thịt xếp hàng, cuối tuần cũng bận rộn nhiều việc, trong nhà cũng không mua thịt tươi được mấy lần. Thời gian gần đây một ngày ba bữa cũng trở nên thuần chay hơn rất nhiều, mặc dù bọn nhỏ không nói gì nhưng nhất định là đã thèm từ lâu rồi.
Cô vừa cười vừa nói: “Được, buổi tối sẽ làm cơm thịt hấp ăn, Kiến Xương chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi thôi nào!”
Tiểu Kiến Xương gật đầu.
Trước khi ra cửa, phó xã trưởng Tôn cười hỏi Triệu Trân Trân: “Cháu gái, lần này chú đi vội quá, trước khi đến cũng không nói với ai, cháu có muốn nhắn gì về nhà không?”
Triệu Trân Trân lắc đầu nói: “Không cần đâu chú.”
Lúc này có giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên ngoài cổng: “Cô ơi, cô có ở nhà không?”
Triệu Trân Trân vừa nghe đã biết là cháu trai Triệu Hậu Tân nhà mình, cô không khỏi khẽ nhíu mày.
Chuyện đánh nhau ở xưởng bông nhà nước rất ồn ào, tổ công tác của trường đại học bọn họ cũng được thông báo về việc này. Lãnh đạo cấp trên yêu cầu tổ công tác đóng tại các đơn vị phải lấy đó làm gương, tuyệt đối không cho phép lại xảy ra tình trạng tương tự như vậy nữa. Triệu Trân Trân cũng biết một cháu trai của mình bị phạt nửa năm tiền lương, thằng cháu khác thì trực tiếp bị đuổi việc luôn rồi.
Nói thật, cô cũng không muốn quan tâm tới chuyện của hai đứa cháu trai này nữa.
Triệu Hậu Tân đẩy cửa lớn ra rồi đi thẳng vào, khuôn mặt than khóc thảm thiết nói: “Cô! Cháu bị xưởng bông nhà nước sa thải rồi, cô nhất định phải nghĩ cách giúp cháu!”
Thật ra Triệu Hậu Tân đã bị đuổi việc mấy ngày rồi, lúc đầu cậu ta còn bực bội ngủ mê mang trong ký túc xá đơn của xưởng hai ngày. Sau đó phòng hậu cần bảo anh ta dọn ra khỏi ký túc xá, anh ta không còn chỗ đi nên chen chúc với anh trai trên cái giường nhỏ. Hai người đàn ông trưởng thành chen chúc trên một cái giường, chẳng bao lâu Triệu Hậu Lễ đã có ý kiến, ép em trai đi tìm cô.
Công việc trong xưởng rất bận rộn, cho dù là làm việc thong thả thì Triệu Hậu Tân và Triệu Hậu Tân cũng không nhớ ra việc tới thăm cô, cho nên Triệu Hậu Tân cũng không biết Triệu Trân Trân chuyển nhà, hỏi thăm mấy người mới tìm được nhà.
Anh ta vừa khóc lóc kể lể với cô vừa lén đánh giá nhà mới của cô.
Nhà này kém hơn nhà công vụ lúc trước rất nhiều! Nghe anh trai nói, trong trường đại học không ít hiệu phó, giáo sư đều bị tịch thu nhà, rất nhiều người còn bị chuyển xuống nông trường, mặc dù nhà cô không bị giáng chức nhưng rõ ràng là cũng bị ảnh hưởng! Lại xem quần áo của cô và dượng đã đơn giản hơn trước kia nhiều, ngay cả bốn đứa em họ vẫn luôn sạch sẽ chỉnh tề thoạt nhìn cũng không còn phong cách như vậy nữa rồi!