Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 233 - Chương 233:

Chương 233:

Thật ra nếu cô của anh ta xuống thế thì rất bất lợi cho anh ta, nhưng mà không biết vì sao Triệu Hậu Tân nhìn thấy tình trạng nhà cô không bằng trước kia, ít nhiều gì trong lòng cũng có chút vui vẻ.

Triệu Trân Trân không chừa cho cậu ta bất kỳ con đường nào: “Bây giờ chuyện này không chỉ riêng xưởng bông nhà nước của các cậu, các đơn vị lớn đều thông báo rồi, hơn nữa kết quả xử lý cũng đã nộp vào hồ sơ. Đừng nói bây giờ tôi không làm việc ở xưởng bông nhà nước, cho dù có làm cũng không thể nào thay đổi sự thật là cậu bị nhà máy đuổi việc!”

Thật ra liên quan đến lần đánh nhau này, ngoại trừ chuyện Triệu Hậu Tân cực kỳ hối hận vì xúc động nhất thời thì thật ra anh ta cũng không có oán hận gì với kết quả xử lý cả. Dù sao anh ta cũng đã đâm người ta bị thương, hơn nữa Ngụy Đại Cường còn là người của tổ công tác.

Đừng nói là ở công xưởng, dù là ở nông thôn bọn họ, nếu đâm người bị thương thì chẳng những phải bồi thường tiền thuốc men, nếu như báo cảnh sát thì ít nhất cũng bị giam giữ hơn một tháng!

Đâu phải chỉ sa thải cậu ta đơn giản như vậy đâu! Lại nói tiếp, chắc chắn trong việc này cũng nhờ người ta nể tình cô nên mới xử nhẹ. Nhưng mà, mặc dù như vậy thì cậu ta cũng không thể thừa nhận! Nhất là bây giờ Triệu Trân Trân vẫn luôn nói lời từ chối cậu ta, không nể tình cậu ta chút nào cả.

Triệu Hậu Tân còn không biết nói chuyện bằng Triệu Hậu Lễ. Triệu Hậu Lễ nói chuyện đã khó nghe rồi, Triệu Hậu Tân không nói gì thôi, mới mở miệng ra còn quá đáng hơn. Cậu ta nhíu mày nói: “Cô, cô không thể mặc kệ cháu được, chẳng phải trước kia ông đã nói rồi sao, nếu cô dẫn cháu với anh vào thành thì có chuyện gì cũng phải làm phiền cô quan tâm. Nếu cháu không thể làm việc ở xưởng bông nhà nước, cô với dượng lợi hại như vậy, hai người dứt khoát tìm công việc cho cháu ở trường đại học là được rồi!”

Triệu Trân Trân bị chọc giận đến nỗi bật cười. Thằng cháu ngốc này kém cỏi trước mặt người khác, ngược lại là rất biết học theo giọng điệu ăn vạ của ông Triệu, cô nhếch môi, mắng cậu ta: “Tôi dẫn các cậu vào thành là muốn để các cậu không cần phải làm việc đồng áng khổ cực, vào xưởng bông nhà nước một tháng lương ít nhất bốn năm mươi tệ. Các cậu không cảm ơn tôi thì thôi đi, bản thân mình không chịu khó làm sai chuyện mà ngược lại còn tới ăn vạ tôi à? Hôm nay tôi sẽ nói rõ cho cậu biết, tôi sẽ không quản chuyện của cậu nữa, cậu dọn dẹp rồi về quê đi!”

Triệu Hậu Tân chưa từng thấy cô mình nổi giận bao giờ, anh ta lập tức ngơ ngác.

Phó xã trưởng Tôn vẫn luôn đứng xem bên cạnh đột nhiên xen vào nói: “Trân Trân à, đây là cháu của cháu sao? Có bao nhiêu người muốn vào đơn vị tốt như xưởng bông nhà nước mà không được, cậu nhóc này còn không biết quý trọng. Nếu công xưởng quốc doanh đã sa thải cậu, cậu muốn vào đó lần nữa còn khó hơn lên trời! Nếu không thì như vậy đi, gần đây xã chúng muốn tìm một đội khai quật, tôi thấy thân thể cậu cường tráng rất thích hợp đấy!”

Triệu Hậu Tân vừa nghe đã rất vui, gật đầu nói: “Được, cháu đi!”

Phó xã trưởng Tôn nháy mắt ra hiệu với Triệu Trân Trân, dẫn theo Triệu Hậu Tân đi ra ngoài.

Những ngày yên bình kéo dài đến tết Trung thu, Triệu Trân Trân mua thịt tươi ở ngoại ô với giá cao, áp dụng phương pháp và công thức của phó xã trưởng Tôn để làm thịt xông khói và lạp xưởng.

Bởi vì mẻ đầu tiên làm đã rất thành công, Triệu Trân Trân và thím Chu Thục Bình lại tranh thủ thời gian đi mua thêm một mẻ thịt nữa. Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, mãi đến khi toàn bộ phòng nhỏ đều treo đầy lạp xưởng hong khô và thịt xông khói thì mới dừng lại.

Hai vở kịch hiện đại của tổ công tác bọn họ đều thành công, trước mắt thì phản ứng rất khá, đều nói kịch bản viết tốt, diễn viên lại càng diễn tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment