Bốn anh em chỉ ăn một miếng, sau đó không ai muốn ăn nữa. Chúng chẳng ngờ được tối đó, rõ ràng nhà có bánh bao trắng mới hấp nóng hổi nhưng mẹ không ăn mà lại ăn nốt phần bánh bột ngô khó ăn còn thừa.
Thằng bé Vương Kiến Quốc hoàn toàn không hiểu nổi, lập tức thắc mắc hỏi mẹ.
Kiến Xương nhớ rất rõ khi đó mẹ cực kỳ nghiêm túc nói với chúng: “Bánh bao ngô có khó ăn thế nào cũng có thể làm no bụng, bất cứ lúc nào con người cũng không được lãng phí thức ăn, đặc biệt trong tình trạng thiếu thốn lương thực như hiện nay lại càng không, hơn nữa chúng ta cũng không thể lúc nào cũng chỉ muốn ăn ngon được. Hiện tại các con còn nhỏ, nhiệm vụ chính của các con là chăm chỉ học tập, cố gắng tiến bộ, học được càng nhiều kiến thức văn hóa thì sau này sẽ càng cống hiến được nhiều cho đất nước! Hơn nữa nhà chúng ta đã được ăn ngon hơn những nhà khác nhiều rồi!”
Vương Kiến Xương không khách sáo phê bình Đồng Hân Hân: “Chúng ta đã là học sinh tiểu học, nhiệm vụ quan trọng nhất là học kiến thức văn hóa, đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến đồ ăn ngon!”
Đồng Hân Hân mếu máo, tủi thân đến mức suýt khóc òa.
Cha mẹ của Hân Hân vốn là cán bộ của cục văn hóa Bình Thành, cô bé lại là con một, từ nhỏ tới lớn luôn sống như công chúa. Vào năm kia cô bé bỗng bị kéo tới nông trường theo cha mẹ, không chỉ không được ăn ngon mặc đẹp mà ngày nào cha mẹ cũng phải ra đồng làm việc và quay về trong tình trạng mệt mỏi cau có, chẳng chịu quan tâm đến cô bé.
Hiện tại khó khăn lắm mới được đi học, cô bé vui khỏi nói. Giáo viên và các bạn trong trường đều rất tốt, đặc biệt là người bạn cùng bàn không chỉ học giỏi mà còn vẽ rất đẹp, cũng rất lịch sự với mọi người, cô bé thích bạn ấy lắm.
Thật ra tuy Đồng Hân Hân nói hơi nhiều nhưng Vương Kiến Xương không hề ghét cô bé, hơn nữa hôm trước khi tan học thằng nhóc thấy Đồng Hân Hân đang xếp hàng dài với các bạn khác, thằng nhóc mới nhớ ra người nhà Đồng Hân Hân cũng ở nông trường. Mẹ từng nói người ở nông trường phải ăn ngày ba bữa ở nhà ăn, mà món chính ở đó là bánh bao ngô khó ăn.
Thằng nhóc hơi áy náy.
Khác với ba anh trai, Kiến Minh lại khá khó làm quen với lớp mầm non.
Khối mầm non trong trường tiểu học nông trường được Triệu Trân Trân quyết định thành lập trong phút chót, trường lại khai giảng trong tình trạng vật chất chưa được chuẩn bị đầy đủ. Hơn nữa khối mầm non tuyển được hơn một trăm em, các giáo viên và Ngô Thanh Phương thì chưa đủ chuyên nghiệp, tất cả thiếu sót ấy đã tạo ra hiện tượng các bé khối mầm non luôn khóc to cả buổi.
Lớp Kiến Minh có tới vài bạn hay khóc, điều này khiến cậu nhóc rất buồn bực. Vốn dĩ cậu nhóc này vừa bắt đầu học mầm non, rất không quen với hoàn cảnh không có mẹ ở bên. Khi những đứa trẻ khác khóc, cậu nhóc hoặc là im lặng trốn đi hoặc sẽ khóc lên vì nhớ mẹ và các anh.
Triệu Trân Trân phát hiện mấy lần về nhà mắt Kiến Minh đều đỏ hoe do khóc, trẻ con mới bắt đầu đi học khóc là chuyện rất bình thường, nhưng sáng nào Kiến Minh cũng không muốn đi, cô hỏi vì sao thì cậu nhóc cũng không trả lời được. Đến mức này thì quả thực có chỗ không ổn.
Chắc chắn chỗ nào đó có vấn đề.
Sự thật đúng là như vậy. Gần đây vì phụ trách công việc của khối mầm non mà Ngô Thanh Phương không chỉ mệt mỏi mà còn hơi lo âu. Hiện tại chỉ cần nghe thấy tiếng trẻ em khóc cô ấy sẽ cực kỳ căng thẳng, cảm thấy đây là thất bại lớn nhất của mình. Trước đây Ngô Thanh Phương tưởng rằng trẻ con nhà nào cũng giống nhau, sẽ ngoan ngoãn nghe lời giống như Đằng Đằng con trai mình, nhưng không ngờ sự thật không phải như vậy. Cô ấy thật sự không ngờ rằng muốn làm tốt công việc người phụ trách của khối mầm non không hề dễ dàng!
Đương nhiên, Ngô Thanh Phương là người thông minh. Sau giai đoạn đầu đầy lúng túng, cô ấy đã phân công chi tiết công việc cho mỗi giáo viên, mỗi một giáo viên phụ trách chú ý mười em.