Bà dạy gì cậu nhóc cũng chịu học, ngoan vô cùng. Từ khi phát hiện ra tiểu thiên tài này, ngày nào cô Lương cũng dạy Kiến Minh bài khó hơn.
Triệu Trân Trân ngày nào cũng bận rộn, chỉ có sáng sớm và buổi tối là có thời gian trò chuyện với tụi nhỏ vài câu.
Sáng hôm nay cô dậy nấu cơm, bởi vì hiện tại cả bốn đứa trẻ đều ăn trưa ở nhà ăn của trường nên bữa sáng và tối cô cố gắng cho các con ăn ngon hơn chút. Hôm nay cô định làm bánh hành và trứng tráng, nấu thêm một nồi cháo kê. Lúc này Kiến Minh cũng tỉnh, cậu nhóc lấy một chiếc ghế ngồi ngoài phòng bếp nhìn mẹ nấu cơm.
Triệu Trân Trân chỉ lên bầu trời nói: “Tứ Bảo, con thấy đám mây này giống cái gì?”
Vương Kiến Minh chớp mắt, cậu nhóc không trả lời mẹ mà đọc lên một bài thơ Đường miêu tả về mây trắng.
Đó không phải thể loại ngũ ngôn tứ tuyệt mà trẻ con được học mà là một bài thơ dài, nhưng Vương Kiến Minh lại đọc rất trôi chảy, nhả chữ hay phát âm cũng cực kỳ rõ ràng và tiêu chuẩn.
Triệu Trân Trân vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, cô hỏi con: “Tứ Bảo, là cô giáo trên lớp dạy con sao?”
Vương Kiến Minh gật đầu, đáp: “Vâng ạ, cô Lương dạy con đó!”
Giáo viên trong trường tiểu học nông trường tổng cộng cũng chỉ có khoảng ba mươi người, Triệu Trân Trân chưa từng tiếp xúc riêng với cô Lương này bao giờ. Trong ấn tượng của cô, bà là một người phụ nữ trung niên kiệm lời, không ngờ bà lại giỏi dạy trẻ em đến vậy, cô cười rồi tiếp tục nói: “Tứ Bảo, cô Lương còn dạy con những gì nữa?”
Vương Kiến Minh cười hì hì trả lời: “Mẹ! Mỗi ngày cô Lương đều dạy con một bài thơ, con học được rất nhiều rồi, con đọc cho mẹ nghe nhé?”
Tiếp đó, Kiến Minh liên tiếp đọc bảy, tám bài thơ khiến Triệu Trân Trân bất ngờ đến mức quên cả nấu cơm. Cô cất muôi canh trong tay về phòng bếp, vội vàng lau tay rồi về phòng lấy bút với giấy. Cô viết nhanh một trang phiên âm sau đó cho Kiến Minh đọc lại hai lượt, sau đó cô gọt bút chì, nói với Tiểu Kiến Minh: “Tứ Bảo, con nhìn vào đây viết lại hai lần cho mẹ được không? Nào, lại đây ngồi!”
Vương Kiến Minh gật đầu, nhận lấy cuốn vở ô vuông từ cô.
Triệu Trân Trân vừa làm bánh vừa ngâm nga một bài hát dân gian, còn không quên tới xem con trai út.
Vương Kiến Minh ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, tuy bàn tay nhỏ cầm bút chì còn hơi vụng về, nhưng phiên âm viết ra không sai một chữ nào, thậm chí còn viết rất đẹp.
Triệu Trân Trân vui không tả xiết!
Vài ngày trước cô đã dọn dẹp hai phòng chính, tìm người gia cố lại nóc nhà, bên ngoài được phủ một lớp giấy dầu chống thấm, như vậy không chỉ có thể phòng mưa mà còn có thể giữ ấm. Giường của Kiến Dân và Kiến Quốc được chuyển tới phòng chính. Vương Kiến Xương cảm thấy mình đã là học sinh tiểu học, không ở chung với mẹ và em trai được nữa nên cũng chuyển tới cùng các anh.
Bây giờ gian ngoài của hai phòng chính được bố trí thành phòng đọc sách đơn giản, hông phòng đặt hai chiếc bàn học cạnh tường, bình thường ba nhóc lớn sẽ học bài ở đây, gian trong lần lượt kê ba chiếc giường nhỏ. Ba anh em ngủ cùng nhau ở đây tương đối an toàn, mỗi đứa một giường cũng coi như được ngủ một mình, không dễ phát sinh mâu thuẫn.
Trước đây Kiến Dân và Kiến Quốc ngủ chung giường, buổi tối luôn trong tình trạng anh đẩy em em đẩy anh, sáng nào cũng kiện cáo với mẹ.
Vương Kiến Xương dụi mắt tỉnh táo ra khỏi phòng, nhìn thấy Kiến Minh đang ngồi ở cửa phòng viết phiên âm thì hơi ngạc nhiên. Thằng nhóc nhìn nhanh một lượt thấy em trai viết khá tốt, có điều những phiên âm đơn giản như này thằng nhóc biết từ lâu rồi nên cũng không ngạc nhiên. Thằng nhóc xoa đầu em trai, đang định đi đánh răng rửa mặt thì thấy Kiến Minh cười hì hì ngẩng lên, nói với mình: “Anh ba, em đọc cho anh nghe một bài thơ nhé?”
Vương Kiến Xương không chút nghĩ ngợi gật đầu.
Vương Kiến Minh đọc một bài thơ đơn giản tên “Vọng nhạc”.