Trong phút chốc khiến tâm trạng Vương Kiến Xương hơi phức tạp.
Thật ra so với những đứa trẻ bình thường thì Kiến Xương đã học được không ít, trước đây bà nội đã dạy thằng nhóc học bài. Bà dạy thằng nhóc viết phiên âm, học Tam Tự Kinh, những câu thơ đơn giản, những chữ thường gặp và các phép tính, đương nhiên còn có cả vẽ tranh. Thằng nhóc học cũng không tồi, nhưng bài “Vọng nhạc” này thằng nhóc chưa từng nghe, đương nhiên không thể đọc.
Trong lòng thằng nhóc bảy tuổi hơi buồn, em trai trước giờ luôn đi theo sau mình như con bọ xít bỗng lớn khôn trong chớp mắt, hơn nữa hình như còn thông minh hơn cả mình!
Kiến Minh không hiểu tâm trạng phức tạp của anh ba, gần đây mỗi ngày cô Lương đều khen cậu nhóc đến mấy lần, vừa rồi đọc thơ cũng được mẹ khen. Cậu nhóc hy vọng được anh ba công nhận nên mở to đôi mắt lấp lánh, vô cùng chờ đợi nói: “Anh ba, em đọc có tốt không?”
Vương Kiến Xương gật đầu rồi xoay người đi mất.
Kiến Minh hơi thất vọng, có điều cậu nhóc cũng không để ý mà cầm bút lên tiếp tục nghiêm túc viết phiên âm.
Bởi vì phát hiện con trai út thông minh hơn người, cả ngày hôm đó Triệu Trân Trân đều rất vui vẻ. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cần kiểm tra năng lực của Tứ Bảo, cô định tan làm sẽ dạy cậu nhóc toán học, xem năng lực tiếp thu của cậu nhóc đến đâu.
Là một người mẹ, còn chuyện gì hạnh phúc hơn so với việc phát hiện đứa con mà mình nuôi nấng là thiên tài cơ chứ?
Cô phấn khích đi đi lại lại trong phòng làm việc.
“Hiệu trưởng Triệu, hôm nay là thứ hai, sắp tới giờ bắt đầu cuộc họp hàng tuần rồi!” Tiểu Chu mới tới bước vào nhắc nhở cô.
Triệu Trân Trân giơ tay lên nhìn đồng hồ, cô lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trong ngăn kéo ra, cười thật tươi với Tiểu Chu.
Nụ cười của cô ngọt ngào quyến rũ khiến Tiểu Chu vội vàng cúi đầu không dám nhìn kỹ.
Gần đây hiệu phó Dương cực kỳ bận rộn vì phải quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong trường bất kể chuyện đó có thuộc trách nhiệm của mình hay không. Nếu nghiêm túc mà nói, hành động này của ông ta chính là vượt quá chức trách, đặc biệt ông ta còn là cấp phó, thường thì ai hợp tác với ông ta cũng sẽ rất tức giận.
Dù bọn họ không trực tiếp cãi nhau nhưng trong lòng chắc chắn cũng chẳng hề thoải mái.
Biện pháp Triệu Trân Trân áp dụng là, nếu Dương Quang Thắng vượt quyền hạn can dự vào chuyện nhỏ cô sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu là chuyện lớn cô chắc chắn sẽ can thiệp, hơn nữa ông ta bắt buộc phải chấp hành theo ý cô. Chuyện lựa chọn người phụ trách các khối là một ví dụ, ban đầu hiệu phó Dương không đồng ý, nhưng sau khi Triệu Trân Trân công bố những người được chọn ông ta cũng không còn cách nào khác.
Ví dụ khác là mấy ngày trước nhà ăn trong trường xảy ra một chuyện. Cụ thể có một nhân viên bị bệnh xin nghỉ, bệnh viện công xã đã viết đơn xin nghỉ nhưng anh ta lại quên nộp nên bị trừ lương, người này rất không phục nên đã tới bộ phận kế toán của trường náo loạn hai lần. Hiệu phó Dương khi biết chuyện thì muốn đích thân giải quyết, thái độ của Triệu Trân Trân khi đó chính là tùy ông ta.
Dù sao cô cũng là hiệu trưởng một trường, chuyện nhỏ như này cô sẽ chẳng quan tâm.
Lúc Triệu Trân Trân tới phòng họp, hiệu phó Dương và một số giáo viên khác đã đợi được một lúc, Dương Quang Thắng vì muốn quản quá nhiều chuyện nên gần đây rất bận rộn. Có điều trong tình huống này mà ông ta cũng không quên vạch ra hoạch định cho tương lai của trường. Đêm qua ông ta không ngủ được nên dứt khoát ra khỏi phòng, sau khi đi quanh trường một vòng đầu óc ông ta bỗng trở nên linh hoạt, ông ta nảy ra một ý tưởng tuyệt diệu.
Thế là hiệu phó Dương phấn khích trở về phòng, viết tường tận bản kế hoạch ra một quyển vở, sáng nay vừa ngủ dậy ông ta tới luôn nhà ăn, sau đó lập tức tới phòng họp.