Mỗi lần họp như thế này, hiệu phó Dương đều là dáng vẻ có rất nhiều điều muốn nói, một người đã có tuổi mà vẫn hăng say với công việc như vậy, ngoài thấy hơi buồn cười ra Triệu Trân Trân cũng thật sự khâm phục ông ta. Cô cười nói: “Lại là một tuần mới, mọi người có chuyện gì cứ nói, bất kể là thu hoạch trong công việc hay gặp phải khó khăn cũng có thể cùng nhau thảo luận, hiệu phó Dương nói trước đi!”
Dương Quang Thắng lập tức đáp lại, không bỏ lỡ một giây phút nào: “Quả thực hôm nay tôi có một chuyện vô cùng quan trọng muốn thảo luận với mọi người, nếu chuyện này thành công, trường tiểu học nông trường chúng ta sẽ không cần lo lắng về việc tuyển sinh nữa. Hơn nữa còn sẽ trở thành trường tốt nức tiếng gần xa, thậm chí được xếp vào top đầu các trường học của Bình Thành! Trước khi nói về chuyện này, xin cho phép tôi phát biểu thêm vài câu. Từ khi trường chúng ta đi vào hoạt động, là một hiệu phó, tôi luôn lo nghĩ về vị trí và tương lai của trường! Tất nhiên, trường chúng ta là trường nông trường, mục đích xây lên là để thuận tiện cho việc học của những đứa trẻ trong nông trường, nhưng chỉ như thế thôi là xa xa không đủ! Làm chuyện gì cũng phải làm đến mức tốt nhất! Đêm qua tôi vì thế mà không ngủ được, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng tốt! Tôi đã nghe các giáo viên của khối tiểu học và khối trung học giảng bài, phát hiện mỗi một lớp đều có chung một hiện tượng, đó là cùng một giáo trình nhưng có những học sinh thông minh vừa nhìn là hiểu, nhưng cũng có những học sinh kém hơn dạy hai lần cũng không biết! Tổ tiên của chúng ta mấy ngàn năm trước đã nói phải dạy theo trình độ mỗi người, vậy nên cách dạy học của trường chúng ta cũng cần phải thay đổi. Kiến nghị của tôi là mỗi khối sẽ chia thành một lớp nhỏ mười lăm em căn cứ theo tình hình khác nhau. Đương nhiên như thế sẽ xảy ra tình huống không đủ giáo viên, có điều tôi tin điều này không khó giải quyết!”
Liên quan đến vấn đề làm thế nào để quản lý tốt một trường học, Triệu Trân Trân đã tra tài liệu, nhưng cô tìm khắp cửa hàng sách Tân Hoa và cả phòng tài liệu của ủy ban huyện vài lần cũng chỉ tìm được rất ít tài liệu thực sự có giá trị tham khảo. Cô còn dành thời gian tới thăm một vị hiệu phó của trường tiểu học thực nghiệm, người ta rất nhiệt tình, cho cô không ít lời khuyên quý giá, trong đó còn nhắc tới muốn nâng cao chất lượng trường học trong thời gian ngắn thì chia lớp quả thật là một biện pháp không tồi.
Có điều vị hiệu phó đó cũng bổ sung thêm một câu, năng lực mỗi học sinh đều không giống nhau, tuy có những em thông minh từ nhỏ nhưng cũng có rất nhiều em biểu hiện bình thường trong giai đoạn tiểu học, đến khi vào trung học những học sinh đó mới được khai phá, phát huy bứt phá lên trên.
Cho nên nếu chia lớp trong giai đoạn tiểu học, rất có thể sẽ làm tổn thương nghiêm trọng tới tâm lý một bộ phận học sinh.
Vậy nên Triệu Trân Trân vẫn luôn không nhắc tới chuyện này.
Hiệu phó Dương nhiệt huyết dâng trào nói một hồi lâu, ánh mắt ấy tràn đầy hy vọng, cũng rất chờ đợi phản ứng của mọi người.
Thật ra ông ta không biết rằng mỗi lần phát biểu mở đầu buổi họp hàng tuần ông ta đều như vậy, ban đầu mọi người còn bị nhiệt huyết của ông lan truyền, nhưng lần nào ông cũng chỉ phát biểu những chuyện chẳng to tát gì, lâu dài mọi người cũng quen dần.
Hôm nay quả thật ông ta nói về đại sự, nhưng cũng chẳng có gì hơn người cả, không phải chỉ là chia lớp năng lực thôi sao? Hoàn toàn không cần phấn khích như vậy đâu.
Người phụ trách khối tiểu học Triệu Tuyết Mai vốn là giáo viên ưu tú của trường trung học số một Tuyền Thành ở tỉnh Lỗ, trường học của cô đã tiến hành chia lớp năng lực từ lâu nên nghe ý tưởng của hiệu phó Dương cô cũng chẳng để ý gì. Chuyện hiệu phó Dương muốn quản rất nhiều, nhưng những chuyện lớn của trường, đặc biệt là vấn đề quyết sách vẫn luôn là Triệu Trân Trân ra quyết định.