Triệu Trân Trân cẩn thận phân tích cấu trúc của bản mẫu và thói quen sử dụng từ ngữ của thị trưởng Trần, sau đó bắt đầu viết. Tuy rằng thực tế chữ viết không được trôi chảy như vậy, nhưng cũng không quá khó, sau khi viết xong bài phát biểu dài hai ngàn từ, cô so sánh bài của mình với bản mẫu. Đương nhiên bài viết của cô ấy và bản mẫu vẫn có một khoảng cách nhất định, nhưng nhịp điệu của cả bài vẫn khá tốt, không có gì sai sót.
Cô giơ cổ tay lên, thấy đã gần bốn giờ, vội vàng sao chép một bản mới, cầm lấy rồi đi đến văn phòng của thị trưởng Trần.
Trần Hữu Tùng vừa kết thúc một cuộc họp dài. Tối qua anh ta ngủ không ngon, sáng lại dậy quá sớm nên lúc này anh ta ít nhiều cũng có chút mệt mỏi. Tuy nhiên nghỉ ngơi là điều không thể, còn có một đống công việc cần anh ta xử lý. Lúc Triệu Trân Trân bước vào, anh ta đang vừa xem tài liệu vừa uống một tách trà đặc.
“Thị trưởng Trần!”
Trần Hữu Tùng ngẩng đầu nhìn cô, nở một nụ cười hiếm thấy, nói: “Đồng chí Tiểu Triệu đến rồi hả, tôi nghe Thanh Tùng nói hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, cô cảm thấy thế nào?”
Mấy năm nay Triệu Trân Trân vẫn luôn làm việc ở cấp cơ sở, cấp bậc của cô không đủ cao, không đủ tư cách tham gia đại hội của thị chính, công việc hàng ngày của cô cũng là báo cáo với trợ lý Trương. Đã lâu rồi mới gặp lại thị trưởng Trần, so với ấn tượng của cô, Trần Hữu Tùng rõ ràng là lớn tuổi hơn, điều đặc biệt đáng chú ý là một người mới ngoài bốn mươi tuổi mà đã có rất nhiều tóc bạc.
Triệu Trân Trân mỉm cười, trả lời: “Công việc của ban thư ký rất quan trọng, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt!”
Trần Hữu Tùng nhìn cô chằm chằm. Đồng chí nữ này không bình thường, lần đầu gặp mặt đã để lại cho anh ta ấn tượng sâu sắc, không chỉ ăn nói khéo léo mà còn xinh đẹp hiếm thấy. Đã sáu bảy năm trôi qua, mọi người xung quanh cô không ít thì nhiều đều đã già đi phần nào, nhưng chỉ có mình cô dường như không hề thay đổi, vẫn tràn đầy sức sống đứng đó, cao thẳng như một cây bạch dương non.
Anh ta không nhịn được mà cười một cái.
Triệu Trân Trân đưa bài phát biểu rồi nói: “Thị trưởng Trần, đây là bài phát biểu tôi vừa mới viết, phiền anh xem qua một chút, xem có chỗ nào cần phải chỉnh sửa không!”
Trần Hữu Tùng sửng sốt một lúc, hơi ngạc nhiên, cầm lấy xem kỹ.
Khách quan mà nói, bản thảo này viết tổng thể không tệ, nhưng có một số chi tiết dùng từ chưa đủ chính xác. thị trưởng Trần đã đánh dấu một số thiếu sót, lại suy xét rằng Triệu Trân Trân còn thiếu kinh nghiệm nên tự mình sửa lại một chút, sau đó nói: “Cô sao chép một bản mới rồi mang qua là được!”
Sau khi chỉnh sửa một lần nữa, cũng đã đến giờ tan làm.
Chị Giang và thư ký Quý đã quay lại, chị Giang cười nói: “Phó tổng thư ký Triệu, bên phía phòng họp tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi!”
Nhưng Triệu Trân Trân lại không an tâm, cô nói: “Hai người đừng vội về nhà, cùng tôi đi xem một chút, tám giờ ngày mai sẽ bắt đầu cuộc họp, nếu xảy ra chuyện gì thì không kịp mất!”
Chị Giang và thư ký Quý lại bốn mắt nhìn nhau rồi gật đầu.
Không thể không nói điều kiện phòng cuộc họp của thị chính tốt hơn rất nhiều so với trường đại học. Toàn bộ căn phòng rộng rãi sáng sủa, bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, bảng tên người tham dự đã được dán lên, phiếu đăng ký cũng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn ngay cửa ra vào, các tài liệu khác cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.
Cô nhìn quanh toàn bộ hội trường, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới bước ra.
“Chị Giang, thư ký Quý, hai người làm rất tốt, không có việc gì, hai người về đi!”
Trên thực tế, cô không hài lòng với hiệu quả của hai người, bộ phận thư ký các cô mặc dù chịu trách nhiệm chuẩn bị hội trường, nhưng chỉ phụ trách các công việc văn thư.