Tuy nhiên đến lúc ăn cơm, bà nội đã bỏ bánh trứng gà vào trong bát cháu trai, nhưng, lại cho Lưu Lỵ Lỵ một bát mì chay, đừng nói là trứng gà, đến cả trác tương đậu cũng không có
Vậy mà bà nội còn nói: “Lỵ Lỵ, bên trong bà còn cho muối ăn và dầu vừng đấy, nhanh ăn đi!”
Lưu Lỵ Lỵ đã sớm đói bụng, cô bé dùng cái mũi ngửi ngửi, quả thật ngửi thấy một chút mùi dầu vừng. Cô bé đang chuẩn bị ăn, vừa quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt khinh thường của ông nội, trong lòng cô bé rất tức giận. Lại nhìn bát của anh họ và em họ đều đầy ắp, không chỉ có trứng gà, còn có một tầng thật dày tương thịt bóng nhoáng mỡ.
Trong bát ông bà nội không có trứng gà, nhưng có tương thịt.
Chỉ có cô bé là phải ăn một bát mì chay.
Lưu Lỵ Lỵ đột nhiên không muốn ăn nữa, buông đũa, đeo cặp sách trên lưng chạy khỏi nhà.
Vương Kiến Minh từ trong cặp sách lấy ra túi giấy dầu nói: “Buổi sáng cha mình làm bánh rau trộn, ăn ngon lắm, bạn mau ăn đi.”
Lưu Lỵ Lỵ thật sự rất đói, ngấu nghiến ăn hết bốn cái bánh.
Vương Kiến Dân cảm thấy cô bé cứ tiếp tục như thế này cũng không được, cậu bé tự đưa ra ý kiến: “Lưu Lỵ Lỵ, mình cảm thấy bạn nên viết thư cho cha mẹ, nói cho bọn họ tình hình của bạn, có lẽ ông bà nội bạn sẽ không làm như thế nữa.”
Nhắc đến cha mẹ mình, vẻ mặt của Lưu Lỵ Lỵ lại có chút buồn bã, cô bé do dự một chút rồi nói: “Vương Kiến Dân, cha mẹ mình đều là tội phạm đang bị cải tạo, lời nói của tội phạm đang bị cải tạo liệu ông bà nội có nghe không?”
Theo Lưu Lỵ Lỵ thấy, ông bà nội mặc dù đến nhà chăm sóc mình, nhưng cứ nhắc đến cha mẹ là ông bà đều không vui, chỉ sợ dính phải vận đen của con trai và con dâu đang là tội phạm đang bị cải tạo nên dần dần không ai nhắc đến nữa.
Vương Kiến Dân cau mày nói: “Nếu không hay là như vậy, trước kia mẹ mình công tác ở trường tiểu học nông trường, nói không chừng cũng biết tình hình của cha mẹ bạn, chờ về mình sẽ hỏi mẹ mình xem thử nhé.”
Lưu Lỵ Lỵ gật đầu nói: “Thật ra cũng không sao, có lẽ mình quá hiếu thắng, nếu ông bà nội không ở đây, có khi đến mì không mình cũng không có mà ăn.”
Vương Kiến Dân suy nghĩ so với cô bé sẽ chu đáo hơn nói: “Lưu Lỵ Lỵ, chuyện của người lớn chúng ta không quản được. Chẳng qua, mình cảm thấy chắc chắn cha mẹ bạn có để lại tiền cho bạn.”
Lưu Lỵ Lỵ sửng sốt, cô bé thực sự không hề nghĩ đến chuyện này, vì thế vội hỏi: “Thật sao?”
Vương Kiến Dân lắc đầu nói: “Mình đoán vậy, bạn viết thư hỏi là biết.”
Lưu Lỵ Lỵ gật gật đầu, cười nói: “Vương Kiến Dân, bạn thật thông minh, không chỉ học giỏi mà suy nghĩ mọi chuyện cũng rất thông minh, lát nữa mình làm bài tập xong sẽ viết thư cho cha mẹ ngay.”
Vương Kiến Dân cười cười, lôi ra một cái ghế khác ngồi xuống, nghiêm túc giảng bài cho cô bé.
Mười một giờ, Vương Văn Quảng đi ra khỏi phòng làm việc, đi nhà ăn trong trường học mua hai phần đậu phụ hầm và hai phần cá đù chiên vàng rồi vội vã trở về nhà.
Lúc Kiến Dân về đến nhà, Kiến Quốc cũng vừa về tới, Kiến Xương cũng đã về. Ba đứa bé vây quanh Kiến Minh cùng nhau chơi rubik. Nhưng trình độ của cả ba đứa không tốt lắm, mỗi lần đều là Kiến Minh chiến thắng rất dễ dàng. Bởi vì thắng rất dễ dàng nên Kiến Minh cảm thấy không có gì thú vị.
Vương Văn Quảng lấy ra mấy cái đĩa không, cho đồ ăn vào, sau đó hỏi: “Các con, cha làm canh trứng gà dưa chuột cho các con nhé?”
Bốn đứa bé đều nói được.
Vương Văn Quảng liếc nhìn Vương Kiến Quốc. Kiến Quốc tỏ vẻ thờ ơ, quay đầu nói với Vương Kiến Xương nói: “Tam Bảo, con có thể nhóm lửa cho cha chứ?”
Vương Kiến Xương đã sớm đói bụng, nhớ đến bánh rau trộn lúc sáng chưa ăn hết nên vui vẻ đồng ý.
Kiến Xương nhóm lửa rất thành thạo, chỉ dùng hai thanh củi khô đã đun sôi nước, nhân lúc Vương Văn Quảng cắt dưa chuột, thằng nhóc đứng lên nhìn xung quanh.
Vương Văn Quảng mở nắp nồi, gắp ra mấy cái bánh bao trắng lớn đã hấp xong, liếc mắt nhìn con trai hỏi: “Tam Bảo, con đang tìm bánh rau trộn à? Ở trong ngăn tủ ấy. Đừng ăn ngội, con mang lại đây, cha cho vào nồi hấp nóng lên.”