Vương Kiến Xương vâng một tiếng, nhưng lục hết một lượt ngăn tủ cũng không thấy.
Vương Văn Quảng cảm thấy lạ bèn đi qua xem, quả thật là không có, chỉ còn một cái đĩa trống không.
“Không phải Kiến Minh ăn hết đấy chứ?”
Vương Kiến Xương cau mày tỏ vẻ không tin.
Kiến Minh mới bảy tuổi, dựa vào lượng cơm bình thường của cậu nhóc, nhiều nhất chỉ ăn được hai, ba cái. Nhưng sáng nay còn thừa ít nhất sáu, bảy cái bánh rau trộn. Chẳng qua Vương Văn Quảng lại nghĩ, bây giờ Kiến Dân và Kiến Quốc ăn rất nhiều, có khi còn ăn tốt hơn anh. Nhất là Kiến Quốc giờ như một cái thùng cơm, nếu khi thằng bé đói bụng ăn hết cũng không có gì lạ.
Vương Văn Quảng thản nhiên nói: “Có thể là anh cả, anh hai con ăn, Kiến Xương đói bụng sao? Canh trứng xong ngay đây, rất nhanh có thể ăn cơm.”
Kiến Xương hơi thất vọng gật gật đầu.
Buổi chiều Vương Văn Quảng không đến trường tăng ca. Bởi vì còn dư một nửa thịt băm từ buổi sáng, anh nhớ Triệu Trân Trân nói đã lâu chưa ăn sủi cảo, dứt khoát thái nửa cái cải thảo để làm bánh.
Nhưng mà buổi sáng hôm sau, sau khi thức dậy anh đến phòng bếp, chuẩn bị lấy hai đĩa sủi cảo còn lại từ tối qua chiên lại làm bữa sáng, lại phát hiện sủi cảo không cánh mà bay.
Điều này thật kì lạ, hôm qua ăn cơm xong, anh tự mình cất sủi cảo vào ngăn tủ, hơn nữa bây giờ bọn trẻ còn chưa dậy, không thể là chúng ăn vụng.
Chẳng lẽ có trộm vào nhà?
Điều này càng không thể, bây giờ cũng không có nhà nào thiếu một miếng ăn, vì hai đĩa sủi cảo nhân cải thảo cũng không đáng để đi ăn trộm.
Vương Văn Quảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới có sáu giờ đúng, anh đi vào phòng ngủ mở khóa ngăn kéo, lấy ra năm tệ với phiếu lương thực nửa cân ra, nhanh chóng đạp xe khỏi nhà.
Thời điểm này đi mua bữa sáng ở quán ăn không cần vội vã, nhưng nếu muốn mua mấy đồ của xã viên thì phải tranh thủ.
Có rất nhiều chuyện đều tự nhiên mà biến thành quy luật. Bây giờ người vào thành phố bán đồ cũng theo quy định, không phải mang gánh vào trung tâm thành phố mà tập trung ở hai bên bờ sông của vùng ngoại ô. Cũng may là đều ở phía đông, cách nhà tập thể đại học không quá xa, chỉ tầm ba bốn cây số nên đi xe đạp chưa đến ba mươi phút là đến nơi.
Cho dù như thế, lúc anh vừa mới đến thì phần lớn xã viên đã bán xong hết đồ rồi, chỉ còn gánh chiếc gánh trống rỗng chuẩn bị đi về. Cũng may vận may cũng tốt, anh thuận lợi mua được một con gà với nửa cân nấm khô.
Trên đường về rẽ vào nhà hàng quốc doanh mua bánh quẩy với sữa đậu nành làm bữa sáng.
Lúc đó Triệu Trân Trân và các con đều đã thức dậy rồi. Triệu Trân Trân hấp lại một bát bánh trứng, còn lấy dầu mè trộn với dưa muối.
Vương Kiến Xương thấy con gà sống trong túi lưới thì vui vẻ nói: “Cha! Buổi tối có phải sẽ hầm gà không ạ?”
Vương Văn Quảng gật gật đầu, nói: “Đúng rồi, cha còn mua nấm, gà hầm nấm ăn ngon lắm!”
Kiến Xương không nhịn được nuốt nước bọt rồi nói: “Cha, vậy tối nay con giúp cha nhóm lửa nhé?”
Vương Văn Quảng gật gật đầu tán thành.
Triệu Trân Trân mang lên cho chồng một bát sữa đậu nành, có hơi áy náy nói: “Văn Quảng, mấy hôm nay anh vất vả rồi!”
Vương Văn Quảng thực sự cảm thấy có bận hơn trước kia, công việc cũng nhiều, tình hình trong trường đại học lại phức tạp. Mấy năm nay chế độ tuyển sinh đại học mà trường luôn sử dụng vẫn là chế độ tiến cử, bản thân chế độ này không công bằng minh bạch giống như thi cử, mấy hoạt động lén lút có nhiều cơ hội hoành hành hơn.
Hiệu trưởng Thái và hiệu phó Đoàn không xuất thân là người trong ngành giáo dục, cách thức làm việc không giống những người làm trong ngành giáo dục như anh. Có những sinh viên năm nay vừa tốt nghiệp, xét duyệt chính trị hợp lệ, học hành cũng không tệ, nhưng có những sinh viên đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi, lợi dụng khe hở của chính sách tiến cử, về mặt chính trị thì tốt nhưng học hành lại hoàn toàn không được. Những người thế này phải giải quyết tốt vấn đề tốt nghiệp.