Mới bắt đầu bị cha huấn luyện nghiêm khắc, sau này để có thể bán bánh ngọt thì tự mình chủ động cố gắng, đối với vấn đề học đại học, thằng bé cảm thấy quá xa vời, chưa từng nghĩ đến nó.
Mùa đông của Bắc Kinh dài hơn Bình Thành, bên trong Triệu Trân Trân mặc áo lông màu kem dày, còn quàng một khăn lông cừu cùng màu. Mặc dù không đến nỗi lạnh, nhưng cơ thể cảm thấy có hơi lạnh, cô lo đám trẻ mặc ít, bèn hỏi: “Tam Bảo, Tứ Bảo, các con có lạnh không?”
Kiến Xương và Kiến Minh vui vẻ chạy băng băng ở quảng trường Thiên An Môn, lớn tiếng trả lời: “Không lạnh ạ! Nóng!”
Triệu Trân Trân cười, ngoảnh đầu nhìn Kiến Dân và Kiến Quốc, hai anh em đều lắc đầu.
Vương Văn Quảng lên trước sờ tay vợ, nói: “Trân Trân có phải em thấy lạnh không?”
Triệu Trân Trân lắc đầu, nói: “Em không sao!”
Nhưng anh cảm thấy tay cô có hơi lạnh, không nói hai lời muốn tháo áo khoác nỉ trên người mình xuống. Triệu Trân Trân vội vàng ngăn lại nói: “Em thật sự không lạnh, anh mau mặc vào đi! Ở bên ngoài không mặc áo khoác sẽ bị cảm đó!”
Từ khi nhìn thấy bức tranh La Tây Thành vẽ Triệu Trân Trân thì Vương Văn Quảng có một cảm giác nguy hiểm. Anh vốn lớn hơn vợ mười tuổi, lại thêm Triệu Trân Trân còn trẻ hơn người bình thường, đương nhiên trông anh cũng trẻ hơn người cùng tuổi. Nhưng đứng cùng với vợ, vẫn có thể nhìn ra được một chút chênh lệch tuổi tác.
Mặc dù La Tây Thành kia không sánh bằng anh, cả người lờ đờ, thoạt nhìn tinh thần sức lực cũng không bằng anh, nhưng có một điểm không thể không thừa nhận, anh ta rất trẻ, ít nhất trẻ hơn anh không ít. Do đó, Vương Văn Quảng càng thêm chú ý đến rèn luyện cơ thể hơn trước đây, trước kia buổi sáng ngủ dậy chỉ đánh một bài quyền, bây giờ còn chạy thêm hai vòng quanh vườn trường đại học.
Bây giờ được nghỉ, thời gian rảnh rỗi càng nhiều, anh mượn mấy cái tạ tay ở khoa thể dục của trường, còn tự mình làm một bao cát, mỗi ngày đều luyện ít nhất một tiếng.
Làm như vậy hiệu quả cực kỳ rõ rệt, chính là sức chịu lạnh của anh tốt hơn trước đây rõ rệt. Anh cởi áo khoác chỉ áo lông trên người nói: “Trân Trân, anh không lạnh, thật đó!”
Mùa hè Triệu Trân Trân đến Thượng Hải công tác, nhìn thấy sợi len mà phó thị trưởng La mua rất tốt nên cô cũng mua không ít. Sau khi quay về sắp xếp một chút thời gian trong lúc bận rộn, trước khi mùa đông đến đan cho cả nhà mỗi người một cái áo len. Của cô là màu kem, Vương Văn Quảng là ô vuông hình thoi màu kem, trắng, xanh lam, trông cực kỳ lịch sự tao nhã.
Triệu Trân Trân cười, nói: “Văn Quảng, thật sự là em không lạnh, chắc là ra ngoài quên mang theo găng tay nên tay mới hơi lạnh thôi!”
Vương Văn Quảng chưa từng có thói quen đeo găng tay, anh nghĩ một lúc nói: “Ở đây không có gì để xem, chụp một bức ảnh kỷ niệm với bọn trẻ là có thể đi rồi. Vương Phủ Tỉnh cách đây không xa, chúng ta đi dạo đi!”
Vốn dĩ Triệu Trân Trân cho rằng cửa hàng sau năm mới sẽ rất vắng vẻ, nhưng không ngờ người đến đi dạo lại không ít. Sau khi Vương Văn Quảng hỏi thăm nhân viên bán hàng, dẫn thẳng bọn họ đến quầy bán găng tay, chỉ đôi găng tay lông cừu màu tím nhạt nói: “Trân Trân, em thấy đẹp không?”
Triệu Trân Trân gật đầu.
Vương Văn Quảng lập tức để nhân viên bán hàng viết phiếu, trên đường đi trả tiền, Triệu Trân Trân hỏi nhỏ: “Bao nhiêu tiền?”
Anh cười xua tay với cô.
Vương Văn Quảng thanh toán tiền quay lại, lúc đưa biên lai cho quầy hàng, Triệu Trân Trân nhân cơ hội liếc nhìn, được lắm, một đôi găng tay vậy mà tốn tận năm tệ!
Mặc dù đôi găng tay này được đan có chút rườm rà, nhưng nhiều nhất là dùng nửa cuộn len là đủ rồi, tính ra không cần đến một tệ tiền vốn!
Cô không khỏi trừng mắt nhìn chồng.
Vương Văn Quảng vẫn cười với cô, nhỏ giọng nói: “Tổng thư ký Triệu, em sẽ không tức giận chỉ vì năm tệ chứ?”
Triệu Trân Trân hơi há miệng, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Mặc dù gia đình bọn họ đến Bắc Kinh du lịch, nhưng không bàn công việc là chuyện không thể nào.
Vương Quế Sinh hỏi thăm kỹ tình hình các khía cạnh của Bình Thành, bởi vì trọng điểm khác nhau, câu trả lời của Triệu Trân Trân có chút khác với Lư Chí Vĩ, có câu trả lời lại có sự khác biệt rất lớn. Cuối cùng, ông ta không nhịn được nhắc đến Lư Chí Vĩ.