“Trân Trân, có thể nói cho chú biết cách nhìn của cá nhân cháu với Tiểu Lư không?”
Tất nhiên Triệu Trân Trân rất có ý kiến với Lư Chí Vĩ, nhưng có vài chuyện không cần thiết phải cho Vương Quế Sinh biết, ví dụ như loại chuyện tặng dây chuyền. Trên quan trường, giải quyết quan hệ nam nữ vốn đã cực kỳ nhạy cảm, có lúc không phải là thanh giả tự thanh, mà là càng tô càng đen.
Cô suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Về công việc cháu không tiếp xúc nhiều với trợ lý Lư, nhưng cháu từng nghe một trợ lý khác của phó thị trưởng La trợ lý Thái từng nói, bọn họ thường uống rượu cùng nhau. Tiểu Lư là một người rất giỏi, có điều những năm này dường như công việc không được suôn sẻ, hoặc là không đạt được kỳ vọng của mình, cho nên trong lòng khó tránh khỏi có chút ưu tư.”
Vương Quế Sinh sau khi nghe xong thì gật đầu.
Triệu Trân Trân nhìn vẻ mặt ông ta lúc này, chắc chắn một chuyện, đó là ở chỗ Vương Quế Sinh, Lư Chí Vĩ chưa được tín nhiệm một trăm phần trăm, lại nói thêm một câu: “Cháu được điều đến ban thư ký làm việc áp lực khá lớn, nếu không phải trao đổi với trợ lý Thái một lúc thì thật sự không nhìn ra trợ lý Lư rất coi trọng việc được mất.”
Tháng hai năm sau, đến kỳ hạn thuyên chuyển công tác của Lư Chí Vĩ, nhưng anh ta không được lệnh điều về thủ đô, mà được bổ nhiệm thẳng lên làm phó thị trưởng Lâm Thành. Lâm Thành là một phần của Sơn Tây, nổi tiếng là cực kỳ nghèo khó.
Đơn xin dự án xây dựng nhà máy sữa chua Vương Văn Quảng nộp lên từ trước tết, đã được chính phủ nhanh chóng phê duyệt. Sau tết là bắt đầu công việc chuẩn bị chính thức. Vương Văn Quảng là người khởi xướng, tự mình lĩnh hội được xây dựng một nhà máy không dễ dàng như vậy, có lúc chuyện thì trông rất đơn giản, nhưng có thể sẽ có rất nhiều rắc rối.
Anh đã tính toán xong vấn đề chọn địa chỉ từ trước rồi. Mặc dù diện tích vườn trường đại học Bình Thành rất rộng, nhưng không thể chiếm dụng không gian quý báu trong trường để làm nhà máy. Bọn họ lại không có bất kỳ bãi đất trống dự bị nào nên chỉ đành nghĩ cách khác.
Vương Văn Quảng nhìn lên trên, chính là mặt sau của đại học, bên cạnh nhà tập thể. Ban đầu là nhà tập thể của sở nghiên cứu hàng không vũ trụ, bây giờ đã thành một bãi đất trống hoang tàn.
Mảnh đất trống này không nhỏ, hơn nữa ngay sát đại học, điều kiện các khía cạnh đều phù hợp. Nhưng mà lúc trường học cầm tờ dự án của chính quyền đến sở nghiên cứu đàm phán. Mặc dù thái độ của đối phương rất khách sáo, nhưng nhắc đến vấn đề đất trống, rõ ràng đã bỏ không rất nhiều năm, nhưng lại không chịu nhả ra. Còn nói bọn họ là đơn vị cấp nhà nước, trên nguyên tắc không chịu hạn chế của chính quyền địa phương.
Đây là tình huống Vương Văn Quảng không dự đoán được trước đó, anh và hiệu trưởng Hà bàn bạc nửa ngày, cảm thấy có lẽ là trường học đứng ra không đủ sức thuyết phục. Thế là hai người cùng nhau đến chính quyền thành phố, chuẩn bị nhờ phó thị trưởng La phản ánh tình tình, không ngờ phó thị trưởng La đi công tác rồi. Bọn họ thử tìm trợ lý Trương, trợ lý Trương nghe xong quá trình của câu chuyện, rất sảng khoái nói rằng cứ để anh ta lo chuyện này.
Cách của trợ lý Trương rất đơn giản, tất cả đất đai đều là công hữu nhà nước, không phải là tài sản riêng của đơn vị hoặc người nào. Ban đầu chính quyền quả thực phân cho sở nghiên cứu hàng không vũ trụ miếng đất này, nhưng bọn họ nhiều năm không sử dụng, đã tạo thành lãng phí nghiêm trọng nguồn tài nguyên đất nước. Do đó toàn bộ giấy chứng nhận trước đây hết hiệu lực, anh ta để văn phòng gửi văn kiện lại lần nữa, chuyển giao cho cục tài nguyên quốc gia, trực tiếp thay đổi tất cả phạm vi sử dụng và tập thể của mảnh đất này.
Theo anh ta thấy, bàn bạc chuyện này với sở nghiên cứu đều là chuyện thừa thãi.
Vấn đề địa điểm xây dựng nhà máy đã được giải quyết, vốn dự án riêng của thành phố cũng sắp đến nơi. Những việc nhà xưởng, thiết bị và tuyển dụng công nhân không được coi là vấn đề lớn, ngay cả vấn đề nguồn cung ứng sữa quan trọng nhất, Vương Văn Quảng cũng đã liên hệ xong từ lâu.