Lúc ở nông trường Thanh Hòa, anh đã từng kiến nghị trại trưởng Vương nuôi bò sữa, mới bắt đầu nông trường không nuôi nhiều, nhưng sau vài năm phát triển, bây giờ quy mô đã rất lớn.
Lô sữa chua đầu tiên được sản xuất ra, đã là cuối tháng ba rồi.
Bởi vì Vương Văn Quảng kiêm nhiệm xưởng trưởng, hao tốn rất nhiều tâm tư về chuyện này, không những dày công điều chế hương vị và màu sắc của sữa chua, ngay cả vỏ ngoài cũng thiết kế tỉ mỉ. Lọ đựng sữa chua liên hệ với một nhà xưởng gốm sứ làm riêng. Bình sứ bụng bự màu xanh nhạt, bên trên khắc một con búp bê mỉm cười vui vẻ, trông cực kỳ tinh xảo đáng yêu. Giá thành của lọ là năm xu, thêm hai hào giá bán sữa chua, không rẻ nhưng cũng không quá đắt.
Thực tế không khác mấy so với tưởng tượng của anh, sữa chua vừa được tung ra thị trường đã nhận được sự đón nhận mạnh mẽ của mọi người. Nhưng do năng lực sản xuất của công xưởng có hạn, mỗi ngày chỉ có thể cung ứng hai mươi nghìn lọ sữa chua, bình thường sẽ bán hết trong buổi sáng. Mặc dù doanh số bốn nghìn mỗi ngày còn kém một trăm nghìn rất nhiều, nhưng Vương Văn Quảng tin rằng, tiềm năng của thị trường là vô hạn.
Điều tra dân số gần đây nhất của Bình Thành cho thấy, dân số trong thành phố đã đạt đến ba triệu người, trên cơ sở dân số này, tiêu thụ một trăm tiền sữa chua một ngày không phải là không có khả năng.
Nhưng tiềm năng thị trường thì vô hạn đấy, nhưng nguồn cung ứng sữa đã có chút không đủ dùng rồi. Mỗi ngày đỉnh điểm nông trường Thanh Hòa có thể cung ứng nhiều nhất khoảng năm nghìn lít sữa bò, có đỉnh điểm sẽ có thấp điểm, thời kỳ thấp điểm ngay cả hai nghìn rưỡi lít sữa cũng không đủ. Nhưng nhu cầu của nhà xưởng lại ngày càng tăng cao, chuyện này đã tạo thành mâu thuẫn không thể hòa giải, cần khẩn trương giải quyết.
Nhưng do chính sách nới lỏng mới chỉ được mấy tháng, nuôi bò sữa không dễ như nuôi gà nuôi heo, người có khả năng nuôi bò sữa vẫn còn rất ít. Vương Văn Quảng cử rất nhiều người đi tìm nguồn sữa, lật khắp Bình Thành cũng không tìm thấy, hết cách chỉ đành tự lực cánh sinh. Người công xưởng bọn họ tự mình chạy đến thảo nguyên một chuyến, mua về một trăm con bò sữa với giá cao, do nông trường Thanh Hòa phụ trách cho ăn hàng ngày, tất cả sữa tươi có được đều được công xưởng thu mua với giá rẻ.
Bài toán về nguồn sữa đã được giải quyết triệt để, năng lực sản xuất của nhà máy tăng cao trong nháy mắt, ước chừng có thể cung ứng năm mươi nghìn lọ sữa mỗi ngày. Vậy mà số lượng này đối với thị trường mà nói vẫn rất khan hiếm, nhiều sữa chua như như vậy, sáng sớm vừa xuất xưởng đã được đưa đến các cửa hàng thực phẩm phụ trên phố, bình thường sẽ bán hết trước mười giờ.
“Cha, con muốn uống sữa chua!”
Từ ngày đầu tiên sữa chua được đưa ra thị trường, ngày nào Kiến Minh cũng phải uống, ngày nào không được uống sẽ rất không vui.
Bởi vì tính đặc thù của ngành nghề, sữa chua đều được sản xuất trong tối cùng ngày, bảy giờ sáng ngày thứ hai, xe vận chuyển của công xưởng đã lên đường rồi. Do đó giờ đây Vương Văn Quảng có thêm một thói quen, sau khi sáu giờ sáng ngủ dậy, sẽ chạy bộ đến nhà máy kiểm tra xem xét một lượt rồi lại về nhà ăn sáng, lúc quay về thường mang theo mấy lọ sữa chua.
Công xưởng bọn họ có quy định, nhân viên nội bộ có thể mua sữa chua với giá chỉ bằng một nửa, nhưng mỗi ngày chỉ được hai lọ, hơn nữa lọ sữa chua phải được trả lại kịp thời.
Người trong nhà quá nhiều, hai lọ khẳng định là không đủ, có lúc Vương Văn Quảng sẽ mua thêm bốn lọ với giá gốc, vậy thì người lớn trẻ nhỏ đều có thể uống. Có lúc không kịp mua nên chỉ có hai lọ, vậy thì chỉ có thể thay phiên nhau uống. Hôm nay chỉ mang hai lọ về, lần trước là Kiến Xương và Kiến Minh uống rồi, lần này đến lượt Kiến Dân và Kiến Quốc.
Vì thế mà Kiến Minh rất không vui.
Kiến Dân do dự một chút, đang muốn nhường sữa chua của mình cho em trai, Kiến Quốc đã đưa của mình ra trước rồi, hết sức rộng lượng nói: “Em tư, không phải chỉ là một lọ sữa chua thôi à, cho em!”