Vương Văn Quảng nhíu mày không nói gì.
Tục ngữ nói đúng, con cái lớn không nghe theo cha mẹ nữa, có lúc người làm cha như anh cũng sẽ nảy sinh cảm giác bất lực này.
Hiện nay Kiến Dân không có vấn đề gì, thành tích lần này của Kiến Quốc cũng rất ổn định, điều cần lo lắng của Kiến Minh là tháng chín có cần nhảy lớp nữa không. Chỉ có đứa bé Kiến Quốc này khiến anh cảm thấy có chút vấn đề, thành tích học tập tốt, nhưng về chuyện bán bánh ngọt, anh và vợ Triệu Trân Trân có ý kiến hơi khác nhau.
Bây giờ sự nghiệp bán bánh ngọt của Kiến Quốc phát triển rất tốt, ngoài cha mẹ của bạn học Vương Hân Mai, thằng bé còn thông qua sự giới thiệu của ủy ban dân cư khu phố, tìm được ba hộ gia đình người khuyết tật giúp thằng bé làm bánh ngọt. Bốn hộ gia đình có thể làm ra khoảng bảy mươi lăm cân bánh ngọt mỗi ngày. Thằng bé thuê một thanh niên câm điếc một tháng hai mươi tệ, để cậu ta phụ trách đưa thẳng bánh ngọt đến thương nhân bán lẻ.
Bởi vì bánh táo và bánh trứng được làm với đầy đủ nguyên liệu, hương vị thơm ngon, người bán bánh ngọt trên thị trường đều tranh nhau muốn hàng của thằng bé, căn bản không lo nguồn tiêu thụ. Bây giờ Kiến Quốc đều hợp tác với người rất có chữ tín, còn thím của Từ Xảo Xảo mấy lần đầu thì thanh toán rất thoải mái, sau này lại muốn ăn quỵt nên đã không hợp tác nữa.
Để nâng cao sức cạnh tranh và mang lại nhiều lợi nhuận cho thương nhân hơn, bây giờ Kiến Quốc đã hạ giá bán buôn xuống còn sáu hào rưỡi. Nhưng cho dù như vậy, lợi nhuận mỗi ngày của thằng bé vẫn được hơn hai mươi tệ, tính ra thì một tháng có ít nhất sáu trăm tệ, vừa đúng hai lần tổng lương của cha mẹ.
Mặc dù tiền thằng bé tích lũy được đều bị mẹ Triệu Trân Trân gửi ở ngân hàng, nhưng mỗi ngày thằng bé đều có doanh thu, tình hình kinh tế cực kỳ dư dả.
Địa vị kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, bây giờ Kiến Quốc ở trong nhà nói chuyện kiêu căng hơn trước nhiều, ở trước mặt cha mẹ thì không lộ rõ, nhưng trước mặt anh em trai thì lại cực kỳ rõ ràng.
Nhân lúc cha mẹ rời khỏi bàn ăn, Kiến Xương nhìn Kiến Quốc nói: “Anh hai, em cũng muốn uống sữa chua!”
Vương Kiến Quốc hào phóng vung tay, nói: “Không vấn đề gì, chúng ta mau đi thôi, đi muộn người ở cửa hàng thực phẩm phụ quá nhiều sẽ không mua được!”
“Trân Trân, em sao thế?”
Vương Văn Quảng đã sớm nhận thấy sắc mặt mấy ngày gần đây của vợ không được tốt, ăn sáng cũng không có vẻ ngon miệng. Do đó anh đã cố ý dậy từ năm rưỡi sáng, nấu một nồi cơm, sau đó lại rang cơm với trứng. Bên trong có trứng gà, cà rốt và thịt khô thái hạt lựu. Trước đây anh đã nấu rất nhiều lần, bọn trẻ và Triệu Trân Trân đều rất thích ăn.
Nhưng cơm rang trứng hôm nay bốn đứa trẻ ăn xong rất nhanh, vợ chỉ ăn mấy miếng đã bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Triệu Trân Trân cảm thấy dạ dày cồn cào khó chịu, nhưng chưa đến mức muốn nôn, cô lắc đầu nói: “Không sao, chắc là hai ngày này không được nghỉ ngơi!” Cô cầm cốc nước lên súc miệng, lại rửa mặt lại, cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Vương Văn Quảng đưa khăn mặt cho cô, có hơi lo lắng nói: “Không phải là em lại đau dạ dày chứ, ngày mai thứ bảy, buổi chiều anh đưa em đến bệnh viện khám thử xem nhé?”
Triệu Trân Trân cười nói: “Được!”
Là mẹ của bốn đứa trẻ, thực ra tổng thể cô đoán ra được là chuyện gì rồi. Nhưng trước khi chưa chắc chắn thì vẫn không nên nói ra, nhỡ đâu không phải, vậy thì lại mừng hụt một trận.
Quay lại bàn ăn, Vương Văn Quảng đảo lại cơm rang trứng nói: “Trân Trân, em ăn thêm một chút đi!”
Triệu Trân Trân cũng cảm thấy mình chưa ăn no, cô cầm đũa lên chuẩn bị ăn. Nhưng không biết tại sao, khi cô nhìn thấy cà rốt trong cơm rang trứng bóng dầu, lập tức cảm thấy cực kỳ ghê cổ, cô nhanh chóng bụm miệng vội vã đứng lên. Cô nhắm mắt lại ngồi trên sofa, qua bảy tám phút mới cảm thấy không tức ngực như vậy nữa.
Vương Văn Quảng ngồi cạnh cô ôm bả vai gầy yếu của cô, nói: “Trân Trân, hay là bây giờ chúng ta đến bệnh viện khám đi!”
Triệu Trân Trân không trả lời, nói: “Văn Quảng, em khát nước, anh đi rót cho em cốc nước đi!”
Lúc Vương Văn Quảng đứng dậy rót nước, nghe thấy cửa ngoài phòng vang lên, sau đó thì nghe thấy tiếng của mẹ anh Tào Lệ Quyên: “Văn Quảng, Trân Trân, các con chưa đi làm à?”